Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1940 - Bị Sở Lưu Hương nhớ thương rồi!

Lão Bạch không do dự, nhìn giấy viết thư bắt đầu đọc: “Biết quân có Cửu Diệp Linh Chi thảo, có thể sinh bạch cốt, hoạt tử nhân, giải kỳ độc trong thiên hạ, không thể dằn lòng hướng đến, giờ tý tối nay, đạp trăng tới lấy, quân vốn thấu hiểu, chắc không để ta ra về tay không. Sở Lưu Hương!”
“Ôi mẹ ơi, bức thư này vậy mà là do Tiểu Sở viết!”
Xem xong nội dung trong thư, Lão Bạch một mặt nghẹn họng trân trối.
Đây là người cùng nghề với hắn!
Trách không được ta không nhận ra được bức thư này được gửi tới khi nào, thì ra là Tiểu Sở để lại.
Lấy thân thủ của Tiểu Sở, có thể lặng yên không tiếng động làm được việc này, ngược lại cũng rất hợp lý.
Những người khác sau khi nghe xong nội dung trong thư, cũng trở nên chết lặng người, tỏ vẻ rất khiếp sợ và bất ngờ.
Đặc biệt là Lữ Tú Tài, vẻ mặt có khiếp sợ, cũng có tiếc nuối.
“Ta còn tưởng rằng đây là thư bày tỏ một nữ sinh viết cho Lý Nguyên chứ, không nghĩ tới, chữ Sở Lưu Hương viết, lại thanh tú thế này.”
Lý Nguyên nghe vậy, bèn giải thích với Tú Tài: “Bức thư này không phải do Sở Lưu Hương viết.”
“Chẳng lẽ có người giả mạo Sở Lưu Hương?”
Lão Bạch kinh ngạc nói.
Lý Nguyên lắc đầu nói: “Không phải có người giả mạo Sở Lưu Hương, bức thư này là do tỳ nữ bên cạnh Sở Lưu Hương, Tô Dung Dung thay hắn viết.”
Mọi người liếc nhìn nhau, biểu cảm tỏ ra rất sởn gai ốc.
Tên biến thái này, năng lực suy tính của hắn cũng quá kinh khủng đi?
Thậm chí ngay cả chi tiết như bức thư này là do Tô Dung Dung thay Sở Lưu Hương viết, đều biết nhất thanh nhị sở.
Xin hỏi, trên thế giới này, còn chuyện gì hắn không biết không?
Phải rồi, chuyện ta và ngũ chỉ cô nương giao lưu, chẳng lẽ Lý Nguyên cũng có thể suy tính ra ư?
Nghĩ tới đây, ánh mắt ba người Lão Bạch, Tú Tài, Đại Chủy nhìn Lý Nguyên, vô cùng chột dạ.
Nam nhân độc thân khổ!
Lý Nguyên: “…”
Vì để tránh cho hai bên xấu hổ, hắn chỉ có thể giữ vững bình tĩnh.
Quách Phù Dung nhịn xuống cảm khái, nàng ngờ vực hỏi Lý Nguyên: “Sao Sở Lưu Hương lại theo dõi ngươi?”
Đồng Tương Ngọc cũng tỏ ra hơi kỳ quái: “Đúng vậy, trong truyền thuyết, Sở Lưu Hương không phải Hiệp Đạo sao? Hắn chỉ trộm của những người vi phú bất nhân, hơn nữa đồ trộm được, cũng là vì cướp của người giàu chia cho người nghèo, chưa hề tự mình hưởng dụng.”
Tiểu Bối: “Chẳng lẽ Lý đại ca vi phú bất nhân rồi?”
Lý Nguyên: “...”
Hắn gõ đầu Tiểu Bối: “Xem ngươi còn dám ăn nói lung tung không.”
Tiểu Bối che đầu, vẻ mặt ủy khuất: “Ức hiếp tiểu hài tử, quả nhiên vi phú bất nhân!”
Lý Nguyên: “...”
“Chưa hề mình hưởng dụng?”
Lý Đại Chủy nghe thấy lời của chưởng quỹ, lại không cho là đúng cười nói: “Ta thấy chưa chắc, giang hồ đồn đại, Sở Lưu Hương tiêu tiền như nước, chi phí ăn mặc đều đặc biệt chú trọng, còn có du thuyền tư nhân của mình. Bảo vật hắn trộm, nếu thật sự không tự mình giữ lại chút ít, có thể sống phóng khoáng như vậy? Các ngươi nhìn Lão Bạch…”
Lão Bạch kỳ quái hỏi: “Nhìn ta làm gì?”
Lý Đại Chủy: “Lão Bạch trộm đồ, trước giờ chưa chừa lại cho mình chút nào, sống phải nói là bủn xỉn.”
Lão Bạch: “...”
Hắn nặng nề thở dài, vỗ vai Đại Chủy cảm thán nói: “Haiz, cái gì cũng đừng nói, nói ra đều là nước mắt!”
Lý Nguyên: “Thực ra, đồ Sở Lưu Hương trộm, đúng là không tự mình giữ lại. Nguyên do hắn sống phóng khoáng, là vì hắn có sản nghiệp của mình.”
“Sở Lưu Hương đều sắp tới trộm đồ của ngươi rồi, sao ngươi còn nói giúp hắn?”
Quách Phù Dung kỳ quái nhìn Lý Nguyên.
Lý Nguyên nhún vai: “Chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.”
“Cửu Diệp Linh Chi thảo là Hậu thiên linh căn cực phẩm trong truyền thuyết, nghe nói cho dù bị thương nặng cỡ nào, chỉ cần còn một hơi thở, là có thể lập tức sống lại. Còn có thể giải thiên hạ kỳ độc. Lý Nguyên, ngươi thật sự có Cửu Diệp Linh Chi thảo hả?”
Lão Bạch tò mò nhìn Lý Nguyên.
Lý Nguyên lúc này đã rửa mặt xong, hắn trả lời Lão Bạch: “Có thể nói có, cũng có thể nói không.”
“Có thì có, không có thì không có, một lát có, một lát không, là có ý gì? Sao ta nghe không hiểu?”
Lão Bạch vẻ mặt hồ đồ nói.
“Ta cũng nghe không hiểu.”
Quách Phù Dung phụ họa nói.
“Thêm một người!”
Lữ Tú Tài.
Đại Chủy: “Như trên.”
Tiểu Bối: “Như trên!”
Lý Nguyên giải thích: “Linh thảo cấp thấp như vậy, trong hoa viên của ta không có.”
“Ặc...”
Lão Bạch và Quách Phù Dung đều có vẻ mặt cạn lời.
Ra vẻ thế này, cũng không biết làm sao nói tiếp.
Lão Bạch không nhịn được hỏi ngược lại Lý Nguyên: “Ngươi gọi Hậu thiên linh căn cực phẩm là cấp thấp? Vậy cái gì mới gọi là cao cấp? Tiên thiên linh căn cực phẩm à?”
Lý Nguyên nghiêm túc trả lời: “Tiên thiên linh căn cực phẩm cũng không được tính là cao cấp, miễn cưỡng coi như bậc trung thôi.”
Lão Bạch và Quách Phù Dung nghe xong lời nhẹ nhàng bâng quơ của Lý Nguyên, không khỏi da mặt điên cuồng co giật, mắt sắp trợn trắng tới ót.
Chỉ cảm thấy Lý Nguyên cũng quá thích khoác lác rồi.
Tiên thiên linh căn cực phẩm, đã là linh căn cao cấp nhất Hồng Hoang, như Nhân Sinh Quả, Hoàng Trung Lý, Đạo Văn Tiên Hạnh, vân vân, cả Hồng Hoang đều không có mấy cây, vậy mà nói linh căn trân quý như vậy, chỉ có thể coi như bậc trung, còn miễn cưỡng, vậy thì cái gì mới không miễn cưỡng?
Đại ca, khẩu khí có thể đừng lớn lối như vậy không!
Quách Phù Dung nhịn xuống nhổ chửi bậy, nàng hỏi Lý Nguyên: “Vậy ngươi cảm thấy, linh căn thế nào, mới có thể xứng hai chữ ‘cao cấp’?”
Lý Nguyên dựa theo lý giải của mình, trả lời: “Muốn xứng hai chữ ‘cao cấp’, làm sao cũng phải là Hỗn độn linh căn cực phẩm mới được nhỉ?”
Lão Bạch: “...”
Quách Phù Dung: “...”
Hai người cạn lời đến cực điểm đập trán mình.
Không nghĩ tới, ánh mắt của Lý Nguyên, dĩ nhiên đã bỏ vào Hỗn Độn Hồng Mông bên trong.
Quả thực không có cách nào nói chuyện được!
“Ca ca, Hỗn độn linh căn cực phẩm là tồn tại khủng bố có thể dựng dục ra Bàn Cổ đại thần, nó chỉ xứng ‘cao cấp’ hai chữ sao? Cho dù ngươi nói nó là ‘chung cực’ cũng không quá đáng!”
Quách Phù Dung vẻ mặt tan vỡ nói với Lý Nguyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận