Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2072 - Không tốt thì ngươi nhịn!

Đát Kỷ vừa chuẩn bị né tránh, song, đúng lúc này, nàng phát hiện, bản thân thế mà đã bị vây trong một không gian thể rắn màu nâu xám.
Không gian màu nâu xám này, thực ra là rễ cây của Hoàng Ngự tạo thành.
Chỉ có điều, bởi vì rễ cây quá lớn, lớn đến mức vượt qua thế giới Hồng Hoang, vây quanh quấn chặt bọc lấy Đát Kỷ.
Cho nên, Đát Kỷ mới phát hiện được, mình bị vây trong một không gian thể rắn màu nâu xám.
Rễ cây lóe ra đủ loại huyền quang pháp tắc đại đạo khủng khiếp.
Đát Kỷ bất chợt cảm thấy xung quanh có một lực lượng to lớn khủng bố tuyệt luân, đang liều mạng chèn ép không gian luân hồi, dòng sông vận mệnh, dòng sông thời gian của Đát Kỷ.
Đồng thời, Đát Kỷ còn cảm thấy có một lực hút to lớn không gì sánh nổi, đang nỗ lực cắn nuốt linh hồn và linh khí của nàng.
Lực đè ép và lực cắn nuốt này, đã hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức của Đát Kỷ.
Nếu không phải Nghê Thường Tiên Y trên người nàng, tự động phát ra một tầng phòng ngự tráo, kịp thời bảo vệ trên dưới toàn thân, vận mệnh luân hồi, dòng sông thời không của nàng.
Nếu không, chỉ cần trong nháy mắt, Đát Kỷ đã phải đi đời.
Song, tuy Đát Kỷ có Nghê Thường Tiên Y phòng ngự quanh người, vì vậy tạm thời không việc gì, nhưng nàng lại không thể thoát khỏi không gian rễ cây này.
Thậm chí, ngay cả thân thể của nàng cũng không thể di chuyển một chút nào.
Điều này làm cho Đát Kỷ cực kỳ lo lắng, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ cách thoát vây.
Hoàng Ngự chú ý tới tình huống của Đát Kỷ, trên mặt chẳng những không lộ ra bất kỳ bất mãn nào, ngược lại còn có vẻ hưng phấn.
Năng lực của món bảo vật này, hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của hắn.
Dù sao, một con kiến hôi, lại có thể dựa vào bảo vật này, ngăn cản công kích của hắn, mà không hề bị thương tổn, cái này không giống bình thường.
Phải biết rằng, cho dù là Đại Đạo Thiên Ma xung quanh, sau khi bị rễ cây của Hoàng Ngự vây khốn, cũng sẽ không khống chế được linh khí và bản nguyên của bản thân, bị rễ cây cắn nuốt.
Bởi vì, những rễ cây này, là bản nguyên chi lực của Hoàng Ngự, có thể bỏ qua bất kỳ phòng ngự nào, có thể cắn nuốt càn khôn vạn vật, hồng mông bản nguyên cho mình sử dụng.
Vì vậy, năng lực của Nghê Thường Tiên Y càng mạnh, Hoàng Ngự lại càng vui vẻ.
Điều này có nghĩa là, chờ hắn chiếm được món chí bảo này, là hắn có thể dựa vào món chí bảo này, phá vỡ Hồng Mông đại trận, rời khỏi nơi quỷ quái này.
Hoàng Ngự nhịn xuống kích động trong lòng, bắt đầu gia tăng lực công kích tới Đát Kỷ.
Đại Đạo Thiên Ma xung quanh, tự nhiên cũng chú ý tới tình huống của Đát Kỷ.
Bọn họ cũng tỏ ra rất kinh ngạc.
Ánh mắt nhìn Đát Kỷ, tràn đầy nóng bỏng.
“Ầm ầm.”
Những Đại Đạo Thiên Ma bị rễ cây công kích, sau khi trải qua hỗn loạn ngắn ngủi lúc đầu, rất nhanh đã khôi phục trấn định, ổn định đầu trận tuyến.
Bọn họ cùng lúc ứng phó rễ cây công kích, cũng không quên công kích bản thể của Hoàng Ngự.
Nhưng mà, theo lá cây trên đỉnh đầu Hoàng Ngự, không gió mà động, một màn sáng muôn màu muôn vẻ, tức khắc từ trên lá cây chảy xuống, tạo thành một màn sáng to lớn, bảo vệ Hoàng Ngự bên trong, ngăn chặn công kích xung quanh.
Chỉ là, công kích xung quanh quá nhiều, quá mức mãnh liệt, màn sáng hộ thể của Hoàng Ngự lập tức bị đánh đến rung động cuồn cuộn, huyền quang lay động, nhìn qua không kiên trì được bao lâu.
Tuy Hoàng Ngự lợi hại hơn những Đại Đạo Thiên Ma xung quanh, nhưng suy cho cùng vẫn chưa siêu thoát đại đạo, đối mặt với liên thủ công kích của mấy trăm Đại Đạo Thiên Ma, hắn vẫn có chút sức không địch lại.
Vì vậy, Hoàng Ngự gia tăng tốc độ tấn công Đát Kỷ, chuẩn bị tranh thủ trước khi màn sáng phòng ngự của bản thân bị phá vỡ, giết chết Đát Kỷ, giữ chí bảo của Đát Kỷ làm của riêng.
Đến lúc đó, hắn có chí bảo phòng ngự quanh người, sẽ thực sự không cần lo lắng về những công kích xung quanh.
Trong lúc nhất thời, trong mảnh Hồng Mông thâm uyên, các loại Pháp Tắc Đại Đạo cắn nuốt lẫn nhau, hình thành từng đợt Thủy Triều Pháp Tắc cuồn cuộn không ngừng.
Đạo và đạo va chạm, tóe ra nguồn năng lượng khó có thể tưởng tượng nổi, hủy diệt và tử vong, mây tụ mây tan, ầm ầm sóng dậy, kịch liệt không ngớt.
Những Đại Đạo Thiên Ma ở xung quanh xem náo nhiệt cũng không khỏi lần lượt ngừng tấn công Hồng Mông đại trận, yên lặng nhìn chăm chăm vào trận đấu pháp có một không hai này.
Một lát sau, Hoàng Ngự vẫn trấn định như thường, nhưng trong lòng cũng không khỏi bắt đầu sinh ra sự lo lắng.
Hắn không nghĩ tới, quá lâu như vậy, hắn vẫn còn chưa đánh vỡ được Phòng Ngự Hộ Tráo của Đát Kỷ.
Điều này cũng quá vô lý rồi.
Dù sao, người này cũng mới chỉ có tu vi Thánh Nhân, coi như y phục trên người nàng có cấp bậc phòng ngự lợi hại hơn nữa thì cũng không thể kiên trì được lâu như vậy chứ?
Không nói những thứ khác, theo lẽ thường mà nói, chỉ riêng pháp lực của Đát Kỷ đã không thể nào chống đỡ được sự tiêu hao dữ dội như vậy.
Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?
Hoàng Ngự không nghĩ ra.
Sau khi Đát Kỷ phát hiện những đòn tấn công của Hoàng Ngự cũng không thể đánh vỡ phòng ngự tráo trên Nghê Thường Tiên Y của nàng, cũng dần dần bắt đầu phục hồi tinh thần lại từ trong hoảng loạn.
Ha ha, bộ y phục ca ca cho ta này, luôn có thể mang đến cho ta bất ngờ mà.
Không nghĩ tới, ngay cả Đại Đạo Thiên Ma cũng không thể đánh vỡ phòng ngự tráo trên y phục của ta.
Ca ca thúi lợi hại!
Nếu đã không cần lo lắng phòng ngự tráo bị phá vỡ, suy nghĩ của Đát Kỷ nhất thời lại đặt trên vấn đề như thế nào để thoát khỏi nguy hiểm.
Đột nhiên, hai mắt Đát Kỷ sáng lên, rốt cuộc cũng nghĩ ra một biện pháp, chỉ thấy nàng đưa tay ra móc móc túi thêu treo ở bên hông.
Lâp tức móc ra một chiếc ấm trà bằng gốm sứ tạo hình tinh mỹ, lộng lẫy.
Chính là Hồng Mông Hồ.
Nàng lau lau thâm ấm trà một hồi, trong ấm trà lập tức bay ra một nữ cự nhân mỹ lệ kim sắc, vô cùng to lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận