Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 590 - Đánh lên Nam Thiên Môn, lật đổ bảo tọa của Ngọc Đế! (2)

Trong tường vân phát ra sự kinh khủng vô cùng, khí tức mạnh mẽ đến mức có thể nuốt chửng trời đất, ngay cả nhật nguyệt sao trời đều trở nên ảm đạm ba phần.
Tôn Ngộ Không vội vàng ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy một vị mặc ngân giáp, tay cầm tam tiêm lưỡng nhãn đao (sau khi tam tiêm lưỡng nhãn đao của Nhị Lang Thần bị Khổng Tuyên phá hủy, lại nghĩ cách sửa chữa phục hồi lại), dáng vẻ phong độ hiên ngang, nam tử trẻ tuổi cao lớn anh tuấn uy vũ bất phàm, đứng ở giữa tường vân.
Ở bên cạnh nam tử, có sáu vị đại tướng khí tức bất phàm đứng ở đó.
Sáu vị đại tướng, mỗi vị đều dẫn đầu 200 vị Kim giáp thần tướng tất cả đều có tu vi từ Thiên Tiên Kỳ trở lên.
Trông uy phong lẫm liệt, lạnh lẽo xơ xác tiêu điều.
Trong lúc Tôn Ngộ Không vẫn đang suy đoán đám người này là ai, Nam Cực Tiên Ông bỗng nhiên truyền âm cho hắn: “Đây là Nhị Lang Thần và thuộc hạ của hắn, Nhị Lang Thần là cháu ngoại của Ngọc Đế, hắn sẽ không nương tay, ngươi phải cẩn thận đấy.”
Nói xong, Nam Cực Tiên Ông liền giả vờ không địch nổi, trở lại quân doanh.
Nhị Lang Thần đến vùng trời Hoa Quả sơn, chào hỏi đám người Lý Tịnh trước, lúc này mới nhìn về phía Tôn Ngộ Không...
Dương Tiễn bởi vì biết chuyện mẫu thân mình năm đó, là gặp phải sự tính kế của Xiển giáo, nên từ sau khi phong thần, quan hệ giữa hắn và Xiển giáo, đã càng lúc càng xa.
Ngược lại trở nên hòa hợp với Ngọc Đế, và trở thành tư pháp thiên thần ở Thiên Đình.
Tư pháp thiên thần, hiển nhiên là cai quản chuyện thần tiên vi phạm thiên quy của Thiên Đình.
Tôn Ngộ Không trốn tránh Thiên Đình, cũng là vi phạm thiên quy, vậy nên sau khi nghe thấy truyền âm của Thái Bạch Kim Tinh, Dương Tiễn liền dẫn đầu Mai Sơn lục thánh và một nghìn hai trăm Thảo Đầu Thần vội vàng đến Hoa Quả sơn.
Dương Tiễn quan sát Tôn Ngộ Không một lúc, thấy khí huyết toàn thân Tôn Ngộ Không như thủy ngân, trong lòng không khỏi âm thầm kinh ngạc.
Sau khi phong thần, hắn vẫn chưa từng nhìn thấy có người lấy thân xác tu luyện đến cảnh giới cường hãn đến vậy.
Nhưng mà, Dương Tiện dựa vào quan hệ với Ngọc Đế, có thể mượn lực to lớn từ Chu thiên tinh thần tu luyện huyền công, tu vi của hắn hiện giờ, đã đạt đến Đại La Kim Tiên trung kỳ, vì thế nên không hề e ngại Tôn Ngộ Không.
Hắn vừa quan sát Tôn Ngộ Không, vừa hỏi với vẻ mặt uy nghiêm: “Ngươi chính là Bật Mã Ôn kẻ phản lại thiên cung? Thấy ta đã đến, còn không khoanh tay chịu trói!”
Tôn Ngộ Không ghét nhất bị người khác gọi hắn Bật Mã Ôn, cảm thấy là đang cười nhạo hắn.
Vì thế khi hắn nghe thấy Dương Tiễn gọi hắn Bật Mã Ôn, ngay lập tức liền không khách khí mà châm biếm ngược lại: “Ngươi chính là cháu ngoại của Ngọc Đế? Nghe nói mẫu thân ngươi năm xưa nhớ trần tục, tự mình hạ phàm gả cho một người phàm, không biết có phải là thật không?”
Dương Tiễn gọi Bật Mã Ôn, vốn không có ác ý gì, chỉ là xưng hô chức quan mà thôi, hắn thấy Tôn Ngộ Không vậy mà lại cười nhạo hắn trước mặt mọi người, liền tức đến đỏ mặt tía tai, thụ nhãn ở giữa trán cũng đã trừng cả ra rồi.
Hắn tức giận vô cùng hét lớn: “Bát hầu! Sao dám vô lễ như vậy!”
Hắn lạnh giọng nói với Lý Tịnh và Mai Sơn lục thánh: “Các ngươi tiến đánh yêu binh trên Hoa Quả sơn, ta đến đối phó với con khỉ này.” Nói xong, hắn liền đánh đến hướng Tôn Ngộ Không.
Hai người liền đánh đến trời đất mù mịt, nhật nguyệt không ánh sáng, hư không vỡ nát, thời gian rạn nứt.
Càng đánh Dương Tiễn càng kinh ngạc.
Hắn đã tu luyện huyền công đến Đại La Kim Tiên trung kỳ, sức chịu đựng của thân xác có thể so với Đại Vu, tay cầm lên một đại thế giới cũng không thành vấn đề.
Nhưng đối mặt với sự tấn công điên cuồng của Tôn Ngộ Không, mới chỉ là đánh bừa vài cái, hắn đã cảm nhận được cánh tay mềm nhũn, mệt mỏi không thôi, thiếu chút nữa thì ngay cả binh khí cũng cầm không được, vì thế không thể không tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu, đánh nhau với Tôn Ngộ Không.
Đây là từ nơi nào nhảy ra một Bát hầu? Sao lại cường hãn đến vậy?
Trong lòng Tôn Ngộ Không lúc này cũng không thoải mái.
Mặc dù trong trận đấu pháp giữa hắn và Dương Tiễn, đang chiếm ưu thế, nhưng mà, Hầu tử hầu tôn trên Hoa Quả sơn, bảy mươi hai động yêu vương yêu binh, lại bị Thiên binh đại tướng cùng với Mai Sơn lục thánh dẫn đầu Thảo Đầu Thần đánh cho tan tác tả tơi, thương vong nặng nề, hoàn toàn không phải là đối thủ, Tôn Ngộ Không nhìn mà lòng nóng như lửa đốt, cực kỳ phẫn nộ.
Tôn Ngộ Không có lòng đi cứu thuộc hạ của mình.
Thế mà Dương Tiễn mặc dù sức mạnh không bằng Tôn Ngộ Không, nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại phong phú vô cùng.
Hắn cũng không liều mạng với Tôn Ngộ Không, Tôn Ngộ Không nếu như là rút lui muốn đi cứu Hầu tử hầu tôn của mình, hắn sẽ điên cuồng tiến công, khiến Tôn Ngộ Không không thể quan tâm đến thứ khác.
Tôn Ngộ Không nếu như là tấn công Dương Tiễn, Dương Tiễn sẽ nhằm chỗ sơ hở mà đánh, không liều mạng với Tôn Ngộ Không, nói chung là có vẻ rất khó chơi.
Tôn Ngộ Không mấy lần muốn thoát khỏi Dương Tiễn làm phiền, nhưng trước sau vẫn không thể như ý nguyện.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọn lửa bừng bừng đốt cháy trên Hoa Quả sơn, máu Hầu tử hầu tôn nhuộm cả chư thiên, âm thanh sợ hãi, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, lại không thể cứu giúp, Tôn Ngộ Không tức đến mức lông khỉ đều chổng ngược lên, hốc mắt nứt toác, tim như bị đao cắt, đều chảy ra huyết lệ rồi.
Hắn trăm tuyệt đối không ngờ, thế ngoại đào viên như Hoa Quả sơn, vậy mà lại rơi vào khó khăn này.
“Dương Tiễn, ta định mệnh nhà ngươi!”
Tôn Ngộ Không cảm thấy Hoa Quả sơn này tất cả đều là do Dương Tiễn tạo thành, liền trút hết tất cả cơn thịnh nộ lên người Dương Tiễn.
Hắn không còn rối rắm nghĩ cách cứu viện hầu tử hầu tôn nữa, cầm Kim Cô bổng, điên cuồng đập khắp người Dương Tiễn.
Không giữ lại một chút tinh lực dư thừa nào, thậm chí hắn cũng không còn tự phòng ngự, chỉ có điên cuồng tấn công, tuyên thệ phải đánh tung Dương Tiễn mới chịu để yên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận