Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1410 - Không nghe người xưa nói, chịu thiệt ngay trước mắt!! (2)

Uy áp cuồng bạo lấy Tiểu Tê Tử làm trung tâm, chấn động quá khứ và tương lai.
Giằng co như vậy khoảng nửa nén nhang.
Theo một tiếng ‘rắc’ nho nhỏ.
Màn sáng phòng ngự bên ngoài thiền viện cuối cùng cũng vỡ nát.
Tiểu Tê Tử cũng thu bàn tay về, đi vào thiền viện.
"Ồ, bên ngoài có động tĩnh."
Một phòng khách bên trong thiền viện.
Đám người Dương Thiền, Nhị Lang Thần, Thất Tiên Nữ, Na Tra, Vương Linh Quan vốn đang chán đến chết ngồi đờ bên trong đại sảnh.
Đột nhiên, mọi người nghe bên ngoài viện truyền đến một hồi động tĩnh to lớn, không khỏi tò mò nhìn ra bên ngoài viện.
Nhưng mà, bây giờ toàn bộ pháp lực của bọn họ đều bị phong ấn lại rồi, chỉ có thể nhìn thấy một màn sáng màu vàng to lớn bao phủ thiền viện, căn bản là không cách nào thấy được tình huống bên ngoài màn sáng.
"Đây là ai đó đang cứu chúng ta à?"
Trương Ngọc Cầm có chút vui vẻ kêu lên.
"Xem động tĩnh này, chắc là vậy rồi."
Trương Mị cũng lộ ra vẻ buông lỏng.
"Không biết là ai tới cứu chúng ta nhỉ?"
Trương Ngọc Hoàn hiếu kỳ nói.
Na Tra cảm khái nói: "Hòa thượng quét rác kia thật lợi hại, sợ rằng chỉ có Hạo Thiên thượng đế và Dao Trì vương mẫu tự mình ra tay mới có thể đánh bại hắn."
Mọi người nghe vậy, không khỏi gật đầu đồng ý.
Bọn họ nhớ tới lúc giao thủ với lão tăng quét rác vài ngày trước.
Cũng không khỏi có một loại cảm giác bất lực sâu sắc.
Thực lực hai bên chênh lệch quá xa.
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng đã bị đối phương chế phục.
“Ầm ầm!”
Sau một tiếng nổ lớn, bức màn ánh sáng cuối cùng cũng vỡ nát.
Mọi người cuối cùng cũng nhìn thấy tình hình bên ngoài.
Chỉ thấy một tiểu cô nương khoảng bảy tám tuổi, khuôn mặt xinh đẹp chán đời, mặt không cảm xúc đang đứng bên ngoài thiền viện.
Dương Thiền nhìn thấy tiểu cô nương, không khỏi vui sướng nhảy dựng lên: “Tiểu Tê Tử, sao ngươi lại tới đây?”
“Tiểu Tê Tử, là ai vậy?”
Na Tra không biết Tiểu Tê Tử nên tò mò hỏi Dương Thiền.
Thất Tiên Nữ cũng hiếu kỳ.
Dương Thiền: “Đây là con gái ta.”
Na Tra giật mình há hốc mồm.
Thất Tiên Nữ trợn mắt, con ngươi muốn rớt ra ngoài.
Bọn họ thế nào cũng không nghĩ tới Dương Thiền vậy mà lại có con.
Thật bất ngờ!
“Ngươi có cháu gái ngoại à, sao trước giờ không nghe ngươi nhắc tới?”
Trương Ngọc Mị nhỏ giọng hỏi Nhị lang thần ở bên cạnh.
“Đây không phải là cháu gái ngoại ta.”
Nhị lang thần vội lắc đầu nói.
Chuyện này, đừng nói Thất Tiên Nữ, Na Tra bên này cũng lòng đầy nghi hoặc.
Hắn khó hiểu hỏi Nhị lang thần: “Con gái của muội muội ngươi, không phải cháu gái ngoại ngươi, thì là cái gì?”
Dương Tiễn: “Chuyện đó…”
Lúc này, Dương Thiền đã nhào tới chỗ của Tiểu Tê Tử.
Nàng giang hai tay muốn ôm lấy Tiểu Tê Tử.
Nhưng Tiểu Tê Tử nhanh chóng tránh qua.
“Tiểu Tê Tử, sao lại không cho mẫu thân ôm?”
Dương Thiền thấy Tiểu Tê Tử tránh mình liền chống hông, bất mãn nói với nàng.
Tiểu Tê Tử bất đắc dĩ nói: “Bây giờ trẫm đã là nữ hoàng rồi, ôm như vậy, sẽ mất hình tượng.”
“Đó là nữ hoàng Tiên đường.”
Dương Tiễn nhàn nhạt nói.
Xoạch!
Cằm Na Tra lập tức rơi xuống đất.
Hắn chỉ vào Tiểu Tê Tử lại chỉ vào Dương Thiền trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ nhưng bị sốc đến không nói nên lời.
Thất Tiên Nữ ở bên cạnh đều ngây ra như phỗng.
Cả đám giống như bị đóng đinh, há to miệng, bất động tại chỗ.
Lời của Dương Tiễn nói thật sự khiến họ rất kinh hãi.
Con gái của Dương Thiền vậy mà lại là Nữ hoàng Tiên đường.
Mẫu thân á, đây cũng quá, quá bất ngờ rồi.
Bọn họ hoàn toàn không thể tin đây là sự thật.
Na Tra là người đầu tiên phục hồi tinh thần, hắn cả kinh nhảy dựng lên, tức giận hỏi Nhị lang thần: “Ngươi nói thật à? Con của muội muội ngươi thật sự là Nữ hoàng Tiên đường?”
Trương Ngọc Hoàn cũng gật đầu, nói: “Đúng đó, ngươi thấy ngươi có khi nào bị điên rồi không?”
Trương Ngọc Cầm: “Hay là nhị ca vẫn chưa tỉnh ngủ?”
Dương Tiễn: “…”
Hắn bất đắc dĩ nói: “Ta không điên, nữ hoàng là nghĩa nữ của muội muội ta.”
Hóa ra là nghĩa nữ!
Nhưng mà cũng rất ghê gớm đúng không?
Dù sao đây cũng là Nữ hoàng Tiên đường!
Có thể làm mẹ nuôi của nữ hoàng, đúng là vinh hạnh lớn!
Trong lòng Thất Tiên Nữ và Na Tra không ngừng cảm khái.
“Ngươi đánh bại lão tăng quét rác kia rồi à?”
Dương Thiền hiếu kỳ hỏi Tiểu Tê Tử.
Tiểu Tê Tử: “Hiện tại ta không đánh bại được hắn. Tu vi của hắn đã đạt tới cảnh giới Thiên Đạo đại viên mãn, đại đạo kém hắn một bậc.”
Mọi người nghe vậy đều không nói nên lời, lộ ra vẻ mặt hoảng hốt không thôi.
“Trời ạ, thì ra Thiên Đạo chí cao thảo nào mạnh đến như vậy.”
Trương Ngọc Yên cảm khái.
“Trong cái chùa bé xíu này, thế mà lại ẩn giấu một vị cường giả Thiên Đạo, thật bất khả tư nghị.”
Na Tra liên tục cảm thán.
“Chúng ta vậy mà lại đánh nhau với một vị cường giả Thiên Đạo, vẫn còn sống quả thật là mạng lớn!”
Trương Ngọc Cầm nghĩ mà sợ.
“Cường giả Thiên Đạo mà hằng ngày đều đi quét rác, không biết hắn nghĩ thế nào?”
Dưỡng Tiễn vẻ mặt nghi hoặc nói thầm.
Trương Ngọc Mị: “Cao nhân hành sự, người bình thường như chúng ta sao mà hiểu được?”
Tiểu Tê Tử thuận miệng giải thích: “Vì đối với hắn quét rác chính là tu luyện.”
Quét rác chính là tu luyện?
Mọi người xem như được mở rộng tầm mắt!
“Ngươi không đánh bại được lão tăng quét rác kia, vậy làm thế nào hắn chịu để ngươi tới cứu bọn ta?”
Dương Thiền khó hiểu hỏi con gái.
Tiểu Tê Tử: “Hắn đương nhiên không chịu rồi. Là phụ thân âm thầm ra tay, cấm cố lại pháp lực của hắn.”
Lúc này Dương Thiền và mọi người mới chợt hiểu ra.
Hóa ra là do Lý Nguyên ra tay.
Vậy mọi chuyện đã rõ rồi!
Rốt cuộc vẫn là Lý Nguyên ra tay!
Nội tâm Dương Thiền và Thất Tiên Nữ đều cảm thấy đắc ý.
Lý Nguyên có phải vì ta nên mới ra tay không?
Hi hi!
Xem ra hắn vẫn còn quan tâm đến ta!
Lúc nói chuyện, mọi đã rời khỏi thiền viện.
“Ngươi biết chuyện này là thế nào không? Nàng là một Chuẩn Thánh sao có thể phong ấn pháp lực của ta?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận