Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 629 - Hoàng thượng với Lý Nguyên làm thân thích!

Vẻ mặt Trình Giảo Kim bất ngờ.
Bùi Thúy Vân đương nhiên nói: “Đúng vậy, nếu không tại sao ta lại gọi ngươi? Gọi ngươi cả buổi cũng không dậy, sau cùng chỉ có tát ngươi mấy cái mới đánh thức ngươi được.”
“Bà nội ơi, khó trách miệng lại đau như vậy!”
Trình Giảo Kim oán trách một câu, rồi vội vàng mặc y phục, đi ra bên ngoài.
Chỉ thấy một nam tử ăn mặc thần quan trong cung với vẻ mặt đầy lo lắng đi qua đi lại.
“Tôn công công, muộn vậy rồi bệ hạ còn cho gọi ta có chuyện gì vậy?”
Tôn công công nắm lấy cổ tay của Trình Giảo Kim kéo ra bên ngoài: “Đại tướng quân đi cùng bọn ta nhanh đi, bệ hạ nói là rất gấp.”
Trình Giảo Kim càng mơ màng.
Rốt cuộc là chuyện gì mà gấp như vậy?
Đến bên ngoài cửa lớn, Trình Giảo Kim phát hiện có một đội Cấm Vệ quân khí thế sâm nghiêm giơ cao bó đuốc, đứng thẳng tắp ở bên ngoài, trong lòng càng thấp thỏm.
Lẽ nào trong cung xảy ra chuyện gì rồi sao?
Không phải là dư đảng Thái tử phát động đảo chính, giờ phút này bắt bọn ta vào Hoàng cung nhốt lại đó chứ?
Nhưng trước đó không thấy động tĩnh gì cả mà?
Hắn nghe ngóng Tôn công công bên cạnh, nhưng hỏi gì Tôn công công cũng không biết.
Điều này khiến Trình Giảo Kim càng luống cuống.
Hắn cả đường thấp thỏm bất an đi đến Hoàng cung, được công công dẫn đến ngự thư phòng.
Trong ngự thư phòng, Trình Giảo Kim nhìn thấy đám người Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Mai cũng ở đây, cũng không có mạch đao thủ sâm nghiêm, lúc này mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra vốn không phải dư đảng Thái tử phát động đảo chính, cái mạng nhỏ xem như giữ vững rồi.
Nhưng như vậy, trong lòng Trình Giảo Kim càng tò mò.
Lý Thế Dân tìm bọn họ đến đây vội vàng hoảng loạn như vậy rốt cuộc là vì chuyện gì?
Trình Giảo Kim vội vàng hỏi đám người: “Các ngươi có biết nửa đêm bệ hạ gọi chúng ta đến đây là đã xảy ra chuyện lớn gì không?”
“Bọn ta cũng đang thảo luận, không rõ ràng lắm.”
Tần Quỳnh lắc đầu.
“Rốt cuộc là chuyện gì lại gấp gáp như vậy?”
Lý Tịnh cũng có vẻ mặt nghi ngờ.
Mọi người mơ màng đứng một lúc ở ngự thư phòng, nhưng lại không thấy Lý Thế Dân đi ra ngoài, lại càng ngây ngốc.
“Sao bệ hạ vẫn chưa đến?”
“Đúng vậy, gọi chúng ta đến gấp như vậy, sao bệ hạ lại không lộ diện chứ.”
“Sao chuyện này lại có chút cổ quái nhỉ?”
Thật ra, giờ phút này Lý Nhị vốn không có trong Hoàng cung, hắn đã dẫn hộ vệ đi đến khách điếm.
Hắn cảm thấy vẫn phải đích thân hỏi rõ Lý Nguyên chuyện của Đột Quyết rồi thương lượng với đại thần mới ổn thỏa.
Vì vậy, hắn trực tiếp cho đám đại thần leo cây, đi tìm Lý Nguyên.
Đi đến bên ngoài khách điếm, thấy khách điếm vốn không đóng cửa, Lý Nhị không khỏi thở phào một hơi. Hắn tiến vào khách điếm, chỉ thấy bên trong đèn đuốc sáng trưng, Lý Nguyên thì đang đọc sách.
Lý Nhị vội vàng đi đến trước mặt Lý Nguyên, trực tiếp mở miệng hỏi: “Lý tiên trưởng, ngươi nói Đột Quyết muốn tiến công Trường An, chuyện này là thật sao?”
Lý Nguyên nằm ở trên ghế, cũng không ngồi dậy, nói: “Tất nhiên là thật rồi?”
Đại nội tổng quản Cao công công đi theo sau Lý Nhị thấy Lý Nguyên thấy Hoàng thượng cũng không hành lễ, lông mày không khỏi nhíu lại.
Người này là ai? Cũng ngông cuồng quá rồi? Chỉ là sao bệ hạ lại không tức giận vậy?
Giờ phút này Lý Nhị đâu quan tâm đến tức giận, hắn gấp gáp hỏi: “Vậy bao lâu nữa thì bọn họ đến, có bao nhiêu nhân mã?”
Lý Nguyên điềm tĩnh nói: “Ba ngày sau, mười vạn nhân mã.”
Chậc!
Lý Nhị hít một hơi khí lạnh, nhanh như vậy sao? Nhiều người như vậy sao? Đột Quyết dốc toàn bộ lực lượng đó sao?
Nếu như không kiếm được lợi ích thì sao bọn họ có thể bỏ qua?
Mà cục diện chính trị Đại Đường bất ổn, lại làm thế nào mới có thể đánh lùi Đột Quyết, an ổn vượt qua nguy cơ lần này?
Trong đầu Lý Thế Dân hiện lên vô số cách, nhưng chung quy lại không nghĩ ra được cách hay nào đẩy lùi kẻ địch.
Hắn nhìn Lý Nguyên nhàn nhã đọc sách, thưởng trà, sắc mặt từ đầu đến cuối đều bình tĩnh, đột nhiên trong lòng khẽ động.
Lý Nguyên là đại năng có thể suy đoán cổ kim, hắn nhất định có cách đẩy lùi cường địch Đột Quyết.
Nghĩ đến đây, hắn lập tức kích động ôm quyền cầu cứu Lý Nguyên nói: “Tỷ phu, chuyện này liên quan đến quốc vận của Đại Đường, ngươi có cứu được ta không.”
“Phụt!”
Thấy Lý Nhị lại gọi mình là tỷ phu, Lý Nguyên không nhịn được, trực tiếp phun nước trà trong miệng ra ngoài.
Phun nước trà lên mặt Lý Nhị không nói, còn có mấy lá trà dính lên mặt của hắn. Cao công công nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ cảm thấy cả người ngây ngốc.
Vẻ mặt cứng đờ, khóe miệng co giật không thôi.
Lại dám phun nước trà lên mặt Hoàng thượng, việc này có khác gì tìm chết chứ? Hắn đang muốn quát Lý Nguyên.
Thì nghe thấy Lý Nguyên bất mãn quở trách Lý Nhị: “Sao ngươi lại kết thân thích bậy bạ như vậy? Ta đã nói với ngươi, ta và Lý Tú Ninh không có quan hệ gì cả, ngươi còn nói bậy, cẩn thận bị phun nữa đó.”
Hoàng thượng kết thân thích với ngươi còn không chịu, có phải là ngốc không vậy? Trong lòng Cao công công chửi bới không thôi.
Lý Nhị không cho là đúng vuốt lá trà trên mặt đi, chỉ thấy hắn thè lưỡi ra nói: “Các ngươi đã như vậy rồi, sao không có quan hệ chứ? Là nam nhân thì phải chịu trách nhiệm?”
Lý Nguyên gấp đến độ giơ chân: “Bọn ta làm sao? Ngươi đừng có hủy thanh bạch của ta có được không?”
Lý Thế Dân cười bỉ ổi: “Tỷ phu đừng che giấu nữa, ta tận mắt nhìn thấy còn có thể là giả sao? Mọi người đều là nam nhân, đừng ngại mà!”
Lý Nguyên sắp bị Lý Nhị làm cho tức chết.
Hắn không hiểu Lý Nhị tận mắt nhìn thấy cái gì? Chẳng phải chỉ là Lý Tú Ninh muốn tắm gội thôi sao?
Chút việc nhỏ này lại khiến Lý Nhị nghĩ nhiều như vậy, không biết tư tưởng dơ bẩn chừng nào nữa.
Khó trách Lý Nhị lại giống Tào Tặc! Khinh thường!
Cao công công thấy Hoàng thượng chẳng những không tức giận, ngược lại còn có vẻ mặt cười đùa giỡn với Lý Nguyên, chỉ cảm thấy thế giới quan của mình đều bị lật đổ.
Đây còn là Đường Vương uy nghiêm đáng sợ, lẫm liệt khí phách sao? Toàn bộ đều là nghịch ngợm thôi!
Lý tiên trưởng này rốt cuộc là ai? Tại sao có thể khiến Đường Vương lấy lòng như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận