Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1903 - Lão Bạch sắp chết!

Đồng Tương Ngọc đầu óc đang choáng váng, nhưng nghe thấy lời nói của Đại Chủy cũng phản ứng lại.
Nàng vội vàng trấn tĩnh lại, khóc nức nở hỏi Lý Nguyên: “Lý Nguyên, không phải ngươi nói Lão Bạch sẽ không sao sao? Tại sao tình trạng của hắn càng ngày càng nghiêm trọng?”
“Bụp!”
Lý Nguyên không mở miệng, chỉ búng tay một cái.
Sau đó nói: “Được rồi.”
“Cái gì được rồi?”
Đồng Tương Ngọc đầu óc càng mơ hồ.
Tiểu Quách, Lữ Tú Tài cùng những người khác không ai hiểu được hành động của Lý Nguyên.
Nhưng vào lúc này, bọn họ đột nhiên nghe thấy tiếng Lão Bạch hét lên.
“Ồ, ta không thấy đau nữa, độc trong người cũng tiêu tan rồi.”
Lão Bạch vừa nói chuyện, vừa leo từ trên giường xuống, vững vàng đứng trên mặt đất, như vừa rồi không hề có chuyện gì xảy ra...
“Lão Bạch, ngươi, ngươi không sao rồi!?”
Đồng Tương Ngọc kinh ngạc đến mức hét lớn.
Lão Bạch gật đầu: “Hình như ta đã không có chuyện gì nữa rồi.”
Nhìn Lão Bạch đã khôi phục lại như bình thường, Đồng Tương Ngọc, Tiểu Quách vô cùng vui mừng, nhưng cũng tràn đầy nghi ngờ.
Lão Bạch không phải nói mình sắp chết rồi sao? Sao đột nhiên lại ổn rồi?
Chẳng lẽ là do Lý Nguyên búng tay?
Lý Nguyên tuy rằng là thần, nhưng cũng không tới mức vậy chứ?
Có phải vừa nãy là Lão Bạch giả bộ không?
Lữ Tú Tài nhỏ giọng nói: “Các ngươi nghĩ xem, có phải Lão Bạch chỉ là hồi quang phản chiếu không?”
Mọi người: “......”
“Hừ hừ hừ”
Đồng Tương Ngọc vội vã ‘hừ’ ba tiếng,bất mãn quở trách Tú Tài:
“Cái miệng ăn mắm ăn muối này, không biết nói chuyện thì đừng nói lung tung.”
Lữ Tú Tài mới thẳng thắn nói: “Trong tiểu thuyết đều viết như vậy. Người ta nói rằng khi con người sắp chết, họ sẽ có hiện tượng hồi quang phản chiếu, làm họ trở về bình thường trong một thời gian ngắn, nhưng sau đó sẽ chết ngay lập tức. Các ngươi có nghĩ vậy không? Lão Bạch không phải cũng có những đặc điểm này sao?”
Mọi người thấy Tú Tài vẫn khăng khăng nghĩ là ‘hồi quang phản chiếu’, ai cũng chán chả muốn nói.
“Ngươi không mở miệng, không ai nghĩ ngươi câm đâu.”
Tiểu Quách tức giận quở trách Tú Tài.
“Đọc sách đúng là nhảm nhí, tiểu thuyết hắn cũng coi là thật.”
Đại Chủy nói.
“Đọc sách sao......hứ!”
Lữ Tú Tài thấy Đại Chủy nói mình ngốc, liền muốn phản bác.
Thế nhưng khi vừa mở miệng, hắn đột nhiên hít một hơi thật sâu, vì cảm thấy thắt lưng đau nhói.
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Quách đang nhéo vào eo hắn xoay tròn 720 độ.
“Hảo hán, tha mạng!”
Tú Tài mau chóng xin tha.
Nhưng mà hắn phát hiện Tiểu Quách chỉ vặn thêm 180 độ nữa.
Đồng Tương Ngọc không để ý đến Tú Tài và Tiểu Quách nữa, nàng quay sang hỏi Lão Bạch: “Lão Bạch, ngươi mau thành thật nói, vừa nãy là ngươi trêu đùa chúng ta đúng không? Là cố ý giả bệnh?”
Lão Bạch nghe vậy liền thề: “Nếu vừa nãy ta giả vờ, thì để sét đánh chết ta đi.”
“Hừ hừ hừ”
Đồng Tương Ngọc nghe vậy, lại vội vã ‘hừ’ ba tiếng, nói: “Xui xẻo, không nên nói lung tung.”
Lão Bạch: “Ta chỉ muốn chứng minh sự trong sạch của mình, lúc nãy ta thật sự không giả vờ.”
“Vừa rồi ngươi như sắp chết, sao bây giờ lại tốt lên rồi?”
Quách Phù Dung không hiểu hỏi.
Lão Bạch nghi ngờ nói: “Ta cũng không biết, sau khi Lý Nguyên búng tay, ta đột nhiên khôi phục lại. Sau đó, mọi người nhìn chằm chằm Lý Nguyên không chớp mắt.”
Cứ như thể vừa gặp Lý Nguyên.
“Vừa rồi là ngươi chữa khỏi cho Lão Bạch sao?”
Tiểu Quách kinh ngạc kêu lên, tuy rằng vừa nãy nàng có nghi ngờ, nhưng vần là không dám tin.
Dù sao, chuyện này cũng có quá vô lý. Một trăm triệu điểm.
Lý Nguyên nhún vai, không hề phủ nhận: “Dễ như ăn cháo.”
“Thật sự là ngươi!”
Tiểu Quách hét lớn.
Mọi người đều kích động.
Lý do là hành động của Lý Nguyên quá khó tin!”
Trước kia Lý Nguyên búng tay một cái, Đại Chủy liền có sức mạnh đánh bại Dương Tuệ Lan.
Hiện tại, Lý Nguyên búng tay, lại trị hết kịch độc cho Lão Bạch.
Cái búng tay này, sao lại lợi hại vậy?
“Cái búng tay của ngươi là tuyệt thế thần công gì vậy? Làm sao không những có thể khiến thực lực người ta tăng lên, còn có thể trị độc chữa thương vậy?”
Lữ Tú Tài tò mò hỏi Lý Nguyên, Lý Nguyên nhàn nhạt nói: “Cái búng tay này cũng không phải tuyệt thế thần công gì, chỉ là thói quen của ta. Các ngươi tự tìm hiểu đi ta cũng không biết được.”
Mọi người: “......”
Lời nói của Lý Nguyên khó tin tới mức, mọi người đều cho rằng Lý Nguyên đang giả vờ.
Tuy nhiên, nghĩ đến những chuyện xảy ra xung quanh Lý Nguyên, mọi người lại do dự.
Lý Nguyên, ngươi thật sự giả bộ sao?
hắn thật sự mạnh như vậy sao?
Lão Bạch cũng không nghĩ nhiều, hắn cảm kích vỗ vai Lý Nguyên, nói: “Lý Nguyên, đa tạ ngươi, ta nợ ngươi một mạng.”
“Đúng vậy, lần này nếu không có Lý Nguyên, Lão Bạch cũng xong rồi.”
Quách Phù Dung cảm động nói.
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Không có gì, ta cũng đang định ở lại ở khách điếm, nếu trơ mắt nhìn Lão Bạch phát độc mà chết, sau đó tổ chức tang sự thì thật xúi quẩy.”
Nghe thấy lý do của Lý Nguyên, cơ mặt của Lão Bạch điên cuồng giật, không nói nên lời.
Ngươi cứu ta vì muốn ở lại trọ?
Nếu ngươi không muốn ở lại, ngươi sẽ không cứu?
Quá lạnh lùng rồi!
Tiểu Quách, Đồng Tương Ngọc, Lữ Tú Tài, trong nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải, chỉ cảm thấy Lý Nguyên tuy có trăm triệu điểm nhưng lại không biết cách đối nhân xử thế!
“Mặc kệ là như thế nào, ta vẫn cảm ơn ngươi.”
Bạch Triển Đường thành khẩn nói.
Vừa nãy lúc chữa thương thất bại, hắn cho rằng mình chết chắc rồi, trong lòng thật sự sợ hãi.
Bởi vậy trong lòng hắn thật sự rất cảm kích Lý Nguyên.
Đồng Tương Ngọc hỏi Triển Đường: “Triển Đường, sao ngươi lại bị thương? Là ai tấn công ngươi?”
“Đúng vậy.” Tiểu Quách cũng tò mò nhìn Bạch Triển Đường: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Bạch Triển Đường giải thích: “Vừa nãy, ta thấy có một bóng người nhảy ra từ phòng Lý Nguyên, ta tưởng là trộm, liền tiến lên ngăn cản...... Kết quả, ta không nghĩ tới, lại bị nàng sử dụng ám khí, ta chưa kịp chuẩn bị, liền bị ám khí của nàng đả thương.”
“Người này là ai? Vào phòng Lý Nguyên để làm gì?”
Quách Phù Dung nghi ngờ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận