Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 578 - Dựa lưng vào tầng địa ngục thứ mười tám, hướng về U Minh Huyết Hải!!

Đó chính là thần thú Đế Thính, có thể phân biệt vạn vật trên thế gian, hơn nữa còn giỏi lắng nghe nội tâm.
Ngay khi Bồ Đề lão tổ đi vào đại điện, hòa thượng liền mở mắt.
Hắn đứng lên trên đài sen, cung kính thi lễ với Bồ Đề lão tổ: “Địa Tạng Vương bái kiến sư phụ.”
Người này chính là vị Địa ngục không trống, thề không thành Phật - Địa Tạng Vương Bồ Tát.
Bồ Đề lão tổ là thiện thi của Chuẩn Đề Thánh Nhân, tương đương với Chuẩn Đề Thánh Nhân nên Địa Tạng Vương gọi là sư phụ.
Bồ Đề lão tổ không hỏi han mà vào thẳng vấn đề, nói với Địa Tạng Vương: “Người Thiên Đạo chọn đã lại xuất hiện rồi, có thể bắt đầu kế hoạch của chúng ta.”
Địa Tạng Vương cau mày nói: “Con khỉ kia đột nhiên biến mất mấy năm lại đột ngột xuất hiện, hơn nữa còn trực tiếp tu luyện đến Đại La Kim Tiên, Đế Thính cũng không thể nào dò xét nguyên do trong đó, cũng không biết chuyện này có ảnh hưởng gì tới kế hoạch của chúng ta hay không.”
Bồ Đề lão tổ tự tin nói: “Phật môn hưng thịnh chính là đại thế Thiên Đạo, không thể nghịch chuyển. Mặc dù không biết chuyện con khỉ kia bái sư có ai trong Huyền môn nhúng tay vào không, đúng là có nằm ngoài ý muốn, nhưng vẫn không ảnh hưởng tới đại thế.”
“Hiện nay ở Hồng Hoang, ngoại trừ Nữ Oa và Hậu Thổ không màng tới thế sự, cũng chỉ có Tây Phương giáo chúng ta mới có Thánh Nhân tại Hồng Hoang. Cho dù Huyền môn không cam lòng để cho Tây Phương giáo chúng ta phân chia khí vận mà cản trở, nhưng vẫn không thể làm nên chuyện gì.”
Địa Tạng Vương gật đầu.
Hắn nghĩ đến Chuẩn Đề đạo nhân, trên mặt không còn bất kỳ do dự gì nữa.
Thánh Nhân chính là sức mạnh để Tây Phương giáo phát triển, dù là ai cũng không thể ngăn cản.
Ở Hoa Quả sơn, ngoại trừ việc chơi đùa cùng đám khỉ con khỉ cháu ra, Tôn Ngộ Không còn truyền thụ một ít công pháp cho nhóm khỉ con khỉ cháu, giúp đám khỉ con khỉ cháu có thể trường sinh bất lão, cũng có khả năng tự vệ.
Trong đám khỉ con khỉ cháu tu luyện kia, hai con Thông Tí Viên hầu và hai con Xích Khao Mã hầu là có thiên phú cao nhất, phúc duyên sâu nhất.
Chẳng những chúng tu luyện được các loại công pháp mà tốc độ thần thông vượt xa những con khỉ khác. Hơn nữa bọn chúng còn có thể tu luyện công pháp lực chi Đại Đạo Tôn Ngộ Không tổng kết ra, tu luyện không bao lâu nữa là có thể làm đến khai sơn toái thạch rồi.
Tôn Ngộ Không đề bạt bốn con khỉ này làm thống lĩnh.
Trong hai con Thông Tí Viên hầu, một con tên là Băng Thiên, một con tên Ba Địa.
Hợp lại gọi là Nhị tướng Băng Ba.
Hai con Xích Khao Mã hầu, một con tên là Mã Càn, một con tên Lưu Khôn.
Hai con hợp lại gọi là Nhị Nguyên soái Mã Lưu.
Thời điểm Tôn Ngộ Không nhàn nhã đi chơi huấn luyện khỉ con ở trên Hoa Quả sơn, một ngày nọ, hắn cùng đám khỉ con khỉ cháu uống rượu Hầu nhi tửu, đang nghỉ ngơi, bỗng hắn cảm nhận được nguyên thần của mình bị một lực lượng đặc biệt chạm đến, tựa như muốn rút nguyên thần của hắn ra bên ngoài cơ thể vậy.
Cũng may là hắn tu luyện lực chi Đại Đạo, nguyên thần gần như ngưng lại làm một thể với thân thể rồi.
Vì vậy lực lượng kia căn bản là không làm được như ý muốn.
Thoáng cái Tôn Ngộ Không liền thức tỉnh, vẻ mặt hắn ngạc nhiên và nghi ngờ quét mắt nhìn bốn phía, muốn biết nơi phát ra lực lượng đặc biệt kia.
Tuy nhiên, hắn quét mắt nhìn cả Hoa Quả sơn, ngay cả hư không cũng bị dò xét một lần nhưng không hề phát hiện bất kỳ điểm khác thường nào cả.
“Quá kỳ lạ, không thể có chuyện là ta xuất hiện ảo giác.”
Cùng lúc đó, trong vết nứt không gian trên bầu trời Hoa Quả sơn, một hòa thượng mặc áo cà sa đang ẩn núp.
Đó chính là Địa Tạng Vương Bồ Tát.
Ở hai bên phía sau Địa Tạng Vương Bồ Tát là hai vị nam tử trung niên một đen một trắng đội mũ cao, dáng vẻ vô cùng dữ tợn, toàn thân đều là âm khí dày đặc.
Đó chính là hai người Hắc Bạch Vô Thường.
Lúc này, vẻ mặt Địa Tạng Vương Bồ Tát kinh ngạc nhìn Tôn Ngộ Không. Vừa nãy hắn chuẩn bị câu nguyên thần của Tôn Ngộ Không ra, nhưng không ngờ, nguyên thần của Tôn Ngộ Không đã hoàn toàn hòa thành một thể với thân thể, dùng thủ đoạn của hắn mà không câu ra được.
“Thân thể của con khỉ này sao lại hung hãn mạnh mẽ như thế, còn kinh khủng hơn Vu tộc Đại Vu trăm ngàn lần.”
“Hơn nữa đạo vận lực chi Đại Đạo ẩn chứa trong cơ thể hắn cũng quá mức tinh thuần không tỳ vết. Công pháp thân thể của Vu tộc hay Dương Tiễn cũng kém xa hắn. Rốt cuộc là hắn tu luyện lực chi Đại Đạo từ chỗ nào mà tinh thuần như thế.”
“Hơn nữa, chỉ mấy năm sao có thể tu luyện lực chi Đại Đạo tới Đại La Kim Tiên?”
Trong đầu Địa Tạng Vương Bồ Tát xuất hiện vô số nghi vấn, làm cho hắn bối rối.
“Không thể dẫn nguyên thần của hắn ra, sao có thể khiến hắn đối địch với Thiên Đình?”
Yên lặng một hồi, Địa Tạng Vương Bồ Tát rất nhanh đã nghĩ ra một kế.
Hắn đưa mắt nhìn Xích Khao Mã hầu và Thông Tí Viên hầu cách đó không xa
Cuối cùng, Địa Tạng Vương bắt giữ linh hồn của Mã Càn ra, sau đó giao cho Hắc Bạch Vô Thường bên cạnh hắn, mang đến Địa Phủ.
Đồng thời, hắn còn để lại một ít tay sai, truy tìm Tôn Ngộ Không.
Bịch!
Đột nhiên, Mã Càn đang tu luyện thì cơ thể ngã thẳng xuống mặt đất.
Khiến tiểu hầu tử xung quanh bất ngờ vô cùng.
“Ối, Mã nguyên soái làm sao vậy?”
“Haha, Mã nguyên soái tu luyện mà còn ngủ à?”
“Hình như không phải đang ngủ, thân thể hắn cứng đờ rồi!”
“Ối, đại vương không ổn rồi, Mã nguyên soái như chết rồi.”
“...”
Lúc đầu Tôn Ngộ Không đang nghi ngờ chuyện dị thường vừa rồi thì đột nhiên nghe đám hầu tử kêu la Mã Càn chết thì không khỏi hoảng sợ, vội vàng nhìn về phía chỗ Mã Càn.
Quả nhiên, hắn phát hiện, Mã Càn chỉ còn lại cơ thể, hai mắt vô thần ngã trên đất, mà linh hồn của Mã Càn đã không biết đi đâu.
“Chết tiệt!”
Tôn Ngộ Không phẫn nộ gãi đầu một cái: “Thân thể Mã Càn đang khỏe mạnh, tại sao đột nhiên lại chết?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận