Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1967 - Ở trước mặt Lý Nguyên còn yếu hơn trẻ sơ sinh!!

Hắn thế mà thực sự tự mình chạy về!
Đám người Tiểu Quách, lão Bạch, không khỏi kinh ngạc há hốc mồm, tỏ vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Bọn họ không hiểu, vì sao Kim Ngọc Lương phải chạy về?
Chẳng lẽ, hắn đột nhiên nghĩ ra được phương pháp đối phó với Lý Nguyên?
...
Kim Ngọc Lương vốn đang lấy tốc độ nhanh nhất của mình, xuyên qua hư không.
Nhưng, chạy một hồi, hắn phát hiện, Lý Nguyên lại không hề đuổi theo hắn.
Điều này làm cho lòng căng thẳng của hắn, không khỏi thả lỏng.
“Hì hì, vốn tưởng rằng còn phải phí một phen thủ đoạn, mới có thể chạy trốn, không nghĩ tới, hắn lại không đuổi theo. Nếu ngươi đã khinh thường như vậy, cũng đừng trách ta sau này tìm ngươi báo thù rửa hận!”
Kim Ngọc Lương vừa nghĩ, vừa tiếp tục bay nhanh trong hỗn độn.
Mặc kệ Lý Nguyên có đuổi theo hắn hay không, hắn cảm thấy, vẫn là chạy xa một chút mới có cảm giác an toàn.
Dù sao, thủ đoạn của Lý Nguyên, thật quá mức không thể tưởng tượng nổi.
Vì vậy, Kim Ngọc Lương không dám khinh thường.
Người này rốt cuộc có tu vi gì?
Vì sao hắn bất động thanh sắc là đã hóa giải công kích của Hỗn độn chí bảo?
Kim Ngọc Lương vừa chạy vội, vừa nghĩ chuyện Lý Nguyên.
Vào lúc này, Kim Ngọc Lương bỗng cảm thấy có điểm không đúng.
Hắn vội vàng nhìn bốn phía, suýt thì kinh hãi nhảy dựng lên.
Đm, đây không phải là khách điếm ư?
Sao ta lại bay về rồi?
Chẳng lẽ là quá mức hoảng hốt chạy bừa, không chú ý phương hướng?
Kim Ngọc Lương bị doạ giật mình, không kịp suy nghĩ nhiều, vội nghiêng đầu mà chạy.
Tốc độ kia, so với lúc trước, còn nhanh hơn ba phần.
Chỉ hận cha mẹ sinh thiếu hai cái đùi.
Lý Nguyên vẫn ngồi yên tại chỗ, thong thả rót cho mình một ly trà.
Hắn không hề có ý định muốn đứng dậy ngăn cản Kim Ngọc Lương.
Bởi vì, toàn bộ vũ trụ hỗn độn Kim Ngọc Lương ở lúc này, đều đã bị Lý Nguyên bố trí thành một Cửu Cung đại trận tự nhiên.
Mặc kệ Kim Ngọc Lương chạy thế nào, cuối cùng hắn cũng phải trở lại khách điếm.
...
Kim Ngọc Lương điều động pháp lực toàn thân cố sức chạy như điên.
Một đường không biết đã xuyên qua bao nhiêu không gian loạn lưu, vượt qua bao nhiêu dòng sông thời gian.
Hắn thầm nghĩ, lần này ta liên tục dựa theo đường thẳng chạy như bay, cuối cùng hẳn có thể chạy thoát nhỉ?
Nhưng mà, hắn vừa nghĩ như vậy, lại phát hiện, chính mình lại nhìn thấy một khách điếm quen thuộc đứng sừng sững trên đường hắn đi.
Làm sao có thể như vậy?
Sao ta lại trở về khách điếm rồi?
Chẳng lẽ, ta đã bị trúng ảo thuật hay mê cung đại trận gì đó ư?
Tuy rằng trong lòng không kiềm được kinh hãi, nhưng thân pháp của Kim Ngọc Lương không hề dừng lại.
Hắn lại đổi hướng chạy trốn.
Song, kết quả cuối cùng, không có bất cứ thay đổi gì, cuối cùng hắn vẫn trở về khách điếm, sau khi đã thử mấy lần, Kim Ngọc Lương không thể không từ bỏ ý định tiếp tục chạy trốn.
Hắn biết, bản thân nhất định đã trúng ảo thuật, hoặc bị vây trong trận pháp dạng mê cung.
Nếu không thể phá bỏ ảo thuật hoặc mê cung, bất kể hắn chạy thế nào, cũng không rời khỏi khách điếm được.
Sau khi nghĩ rõ điểm này, Kim Ngọc Lương lại dừng lại trong khách điếm.
Chỉ có điều, sắc mặt của hắn, trở nên đặc biệt khó coi.
Trong lòng, càng tràn đầy thấp thỏm.
Sự khủng bố của Lý Nguyên, đã hoàn toàn vượt khỏi tưởng tượng của Kim Ngọc Lương, hắn không biết, nguy cơ lần này, nên giải quyết thế nào!
“Ngươi đã làm gì với ta? Vì sao ta trước sau vẫn không thể rời khỏi khách điếm này?”
Kim Ngọc Lương nhịn xuống lòng thấp thỏm, giả vờ trấn định hỏi Lý Nguyên.
Mà trong lòng hắn, thì đang nhanh chóng xoay chuyển, nghĩ cách đối phó.
Lý Nguyên nhìn Kim Ngọc Lương, hờ hững nói: “Chỗ của ta, dĩ nhiên không phải nơi ngươi muốn tới thì tới, muốn đi là có thể đi.”
“Ngươi muốn thế nào?”
Kim Ngọc Lương hỏi.
Lý Nguyên không nói gì.
Chỉ thấy hắn búng tay.
Sau đó, một đồ vật hình dáng quyển sách, lập tức từ ống tay áo Kim Ngọc Lương bay ra, trực tiếp dừng trước mặt Lý Nguyên.
Quyển sách này chính là Hỗn độn chí bảo Kim Ngọc Lương vây khốn Tôn Ngộ Không -- Thời Quang Giản Sử.
Kim Ngọc Lương thấy Lý Nguyên dùng thủ đoạn quỷ dị, cướp đi Thời Gian Giản Sử trên người hắn, cùng lúc trong lòng kinh hãi gần chết, sắc mặt cũng trở nên khó coi vô cùng.
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, bảo vật mình để trên người, vậy mà cũng bị Lý Nguyên cướp đi được.
Hắn rất muốn hỏi Lý Nguyên, rốt cuộc đã sử dụng thủ đoạn gì?
Vì sao lấy đồ của hắn, còn dễ dàng hơn lấy đồ của chính mình?
Trong lòng Kim Ngọc Lương còn sinh ra cảm giác vô lực sâu sắc.
Hắn cảm thấy, chính mình ở trước mặt Lý Nguyên, sao còn nhỏ yếu hơn, còn vô lực hơn một đứa trẻ sơ sinh chứ?
Mình là Chuẩn Thánh đại viên mãn mà?
Lúc Kim Ngọc Lương đang thất hồn lạc phách, Thời Quang Giản Sử lơ lửng trước mặt Lý Nguyên, bỗng tự mình chuyển động.
Ngay sau đó, một bóng dáng nhỏ gầy, từ trong sách rơi ra.
Đúng là Tôn Ngộ Không.
Sau khi Tôn Ngộ Không thoát vây, vừa nhìn tình hình hiện trường, liền hiểu, là chưởng quỹ đã cứu hắn.
Hắn cũng hiểu, vì sao nữ hoàng bệ hạ, lại phái hắn đi đối phó Kim Ngọc Lương.
Hiển nhiên, nữ hoàng bệ hạ biết chưởng quỹ ở đây, cũng biết chưởng quỹ sẽ xuất thủ giúp hắn.
Tôn Ngộ Không vội vàng cảm kích hành lễ với Lý Nguyên nói: “Đa tạ chưởng quỹ giúp ta thoát vây, tên nhãi này không biết dùng pháp bảo gì đánh lén ta, hại ta bị nhốt trong thời gian loạn lưu vô cùng vô tận, làm thế nào cũng không thể thoát thân.”
Nhớ tới tình hình trong thời gian loạn lưu vừa rồi, Tôn Ngộ Không cũng không khỏi nghĩ lại còn rùng mình.
Trong thời gian loạn lưu, không có khái niệm thời gian và không gian, còn cô quạnh hơn cả Hỗn Độn, mùi vị bị nhốt bên trong, cũng không dễ chịu.
Trong nháy mắt vừa rồi, Tôn Ngộ Không lại cảm thấy còn lâu hơn nửa đời trước hắn.
Sau khi Lý Nguyên thả Tôn Ngộ Không từ trong Thời Quang Giản Sử ra, nhìn thoáng qua Thời Quang Giản Sử, Thời Quang Giản Sử tự dưng tự bốc cháy.
Chỉ là, hỏa diễm thiêu đốt nó, lại là màu thất thải hồng mông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận