Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 846 - Con người ngươi thật là không biết xấu hổ (2)

Lúc này, nghe Thanh Hà giải thích xong, Tôn Ngộ Không mới rõ đầu đuôi mọi chuyện.
Mẹ nó, thì ra chuyện là như vậy.
Đều do nữ nhân này không giải thích sớm một chút.
Tôn Ngộ Không mím môi, nói với Thanh Hà: “Vậy ngươi mau hỏi muội muội ngươi, nàng lấy được ngọc bội từ đâu?”
Trong lòng Thanh Hà khẽ động, nói: “Ngươi giúp ta ra ngoài ngay, ta mới giúp ngươi hỏi.”
Tôn Ngộ Không: “Ngươi hỏi giúp ta trước rồi ta cứu ngươi đi ra ngoài là được.”
Thanh Hà lắc đầu nói: “Vậy không được, lỡ như ngươi đi thẳng thì sao?”
Tôn Ngộ Không bất mãn nói: “Ngươi đi ra ngoài hỏi thăm một chút, chẳng lẽ Tề Thiên Đại Thánh ta lại là người nói không giữ lời sao?”
Thanh Hà: “Ngươi phải giúp cứu ta ra ngoài trước thì ta mới có thể tìm người hỏi thăm được chứ đúng không?”
Tôn Ngộ Không: “…Chắc chắn.”
Bỏ đi, Tôn Ngộ Không cũng không định phí thời gian vì chút chuyện nhỏ này.
Trước tiên cứu người trước!
Hắn thổi một ngụm về phía cửa sắt, trong miệng lập tức phun ra Tử Vi Thiên Hỏa.
Ngọn lửa màu tím trắng lan ra, uy áp khủng bố đốt sông cạn biển, lập tức đốt cháy cánh cửa sắt của phòng giam, và cả trận pháp bao phủ phía trên, tất cả đều bị thiêu cháy thành tro bụi.
Thanh Hà thấy vậy thì trên mặt không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Nàng thân là bấc đèn của Nhật Nguyệt Thần đăng biến thành, đương nhiên cũng sẽ biết thuật thao túng hỏa diễm, hơn nữa Nhật Nguyệt Thần Viêm có thể thiêu đốt âm dương, vô cùng huyền diệu nhưng đối mặt với Tử Vi Thiên Hỏa của Tôn ngộ Không lại giống như tiểu vu gặp đại vu.
Nàng không ngờ, thậm chí ngay cả ngọn lửa trong truyền thuyết này mà hầu tử này cũng có thể luyện ra được.
Tôn Ngộ Không nói với Thanh Hà: “Đi thôi, ta đưa ngươi ra ngoài.”
Nói xong, hắn đi ra khỏi phòng trước.
“Ngươi và nàng có quan hệ thế nào?”
Đột nhiên, một giọng nói ở cửa vang lên.
Tôn Ngộ Không ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là Thiết Phiến công chúa.
Mắt nàng nhìn hai người Thanh Hà và Tôn Ngộ Không không chớp, trong ánh mắt tràn ngập nghi ngờ.
Tôn Ngộ Không vội vàng giải thích: “Không có quan hệ gì.”
“Nếu không có quan hệ thì tại sao ngươi lại muốn cứu nàng?” Thiết Phiến công chúa nghi ngờ nói.
Thanh Hà thì thờ ơ lạnh lùng.
Trên mặt nàng thản nhiên nhưng trong lòng lại hơi rạn nứt.
Nàng nhận ra nữ tử này, đây là phu nhân của Ngưu Ma Vương.
Hãy nhìn ánh mắt nàng nhìn Tôn Ngộ Không, giọng điệu nói chuyện, cái này, chắc chắn có chuyện xưa!
Nàng nhất thời thầm mặc niệm vài giây cho Ngưu Ma Vương.
Thảo nguyên phù hộ cho ngươi!
Tôn Ngộ Không: “Có rất nhiều chuyện nhưng lại không biết nên giải thích thế nào cho ngươi.”
Thiết Phiến công chúa đau lòng nói: “Lẽ nào ngươi từ chối ta là bởi vì trong lòng ngươi đã có người khác sao?”
Tôn Ngộ Không chần chừ một chút, nghĩ đến Bạch Tinh Tinh, lập tức gật đầu nói: “Phải.”
Thiết Phiến công chúa thấy Tôn Ngộ Không gật đầu thì chỉ cảm thấy trái tim như bị đâm một nhát, đau đến mức khiến nàng nghẹt thở.
“Trong lòng ngươi đã có người khác thì tại sao trước đây ta mỗi đêm đều đến tìm ngươi, ngươi lại chưa từng từ chối?” Vẻ mặt nàng mang theo bi thương và phẫn nộ chất vấn Tôn Ngộ Không.
Ầm!
Vô số khán giả xem tới đây đều trợn tròn mắt.
Mỗi đêm đều đến?
Lượng tin tức này quá lớn rồi.
Không ngờ quan hệ giữa Tôn Ngộ Không và Thiết Phiến công chúa lại biến thành kịch tình cảm gia đình luân lý!
Nhưng kích thích quá!
“Không ngờ Tôn Ngộ Không này bình thường nhìn thành thật nhưng lại ra tay rất nhanh.” Đát Kỷ cảm khái vô cùng.
Lúc nói chuyện, nàng còn nheo mắt nhìn ca ca cá mặn của mình, khinh bỉ nói: “Ở chuyện này, ngươi còn phải học học Tôn Ngọ Không của người ta một ít. Nếu như ngươi có thể thông suốt như vậy thì ta cũng sẽ không phí tâm vì ngươi nhiều như thế.”
Lý Nguyên kỳ quái nhìn Đát Kỷ, không phải là đêm đến nói chuyện phiếm sao? Cái này có gì mà học tập?
Trái ngược với sự khiếp sợ của người ngoài, Tôn Ngộ Không lại có chút khó hiểu.
Không phải là mỗi đêm đến tán gẫu một chút thôi sao?
Cái này có gì lớn lao chứ?
Hai người cô đơn, đêm khuya vắng vẻ, tìm người nào đó trên mạng tâm sự nỗi lòng, chuyện này dường như không cần phải chịu trách nhiệm với nhau thì phải?
Thiết Phiến công chúa đau lòng như vậy làm gì?
Bịch!
Tôn Ngộ Không đang định nói gì đó thì đột nhiên một thân hình nặng nề rơi xuống đất, vung lên bụi bặm ngập trời.
Đám người vội vàng nhìn lại theo tiếng động, chỉ thấy Ngưu Ma Vương đang ngã trên mặt đất, vẻ mặt tràn đầy cảm xúc phức tạp, suy sụp, tuyệt vọng, hối hận, phẫn nộ.
Thì ra là vì hắn cảm nhận được trận pháp do mình bố trị bị hủy, cho nên đặc biệt chạy tới kiểm tra tình hình.
Không ngờ hắn lại phát hiện chuyện người huynh đệ kết nghĩa của mình đội một cái mũ xanh biếc lên đầu hắn.
Đây đâu phải Tôn Ngộ Không, gọi thẳng là Vương Ngộ Không là được!
Vậy mà vừa rồi ta còn muốn giữ Tôn Ngộ Không ở lại thêm một thời gian, không ngờ, đây lại là dẫn sói vào nhà!
Nghĩ đến đây, Ngưu Ma Vương lập tức giận dữ đấm ngực dậm chân, ruột gan đứt từng khúc, mặt mũi tái nhợt.
Hắn phục hồi lại tinh thần, lập tức bò dậy từ dưới đất, vẻ mặt oán độc nhìn hai người Thiết Phiến công chúa và Tôn Ngộ Không.
“Không ngờ ta coi ngươi như huynh đệ, ngươi lại biến ta thành rùa lông xanh.” Ngưu Ma Vương nghiến răng nghiến lợi nói với Tôn Ngộ Không.
“Còn cả ngươi, tiện nhân này.” Hắn lại nhìn Thiết Phiến công chúa.
“Dám lén lút sau lưng ta, hôm nay ta sẽ thành toàn cho các ngươi, để các ngươi chết cùng nhau.”
“cái kia, đại ca ngươi hiểu lầm rồi…” Tôn Ngộ Không muốn giải thích với Ngưu Ma Vương.
Nhưng Thiết Phiến công chúa lại ngắt lời hắn.
Chỉ thấy Thiết Phiến công chúa không chịu yếu thế, trừng mắt cười nhạt nhìn Ngưu Ma Vương: “Hừ, ngươi ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ, lẽ nào ta không thể theo đuổi hạnh phúc của mình sao? Ngươi không thích, tự nhiên cũng có người thích ta.”
Nói xong, nàng lập tức đi đến bên cạnh Tôn Ngộ Không, khoác lấy cánh tay hắn, lạnh lùng cười nhìn Ngưu Ma Vương.
“Tẩu tẩu, đừng như vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận