Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1236 - Ô giấy dầu hiển lộ thần thông

Nhưng mà, âm binh xung quanh quá nhiều, chút tổn thương này, căn bản không ảnh hưởng toàn cục.
Rất nhanh, mấy người Yến Xích Hà, Lý Nguyên, Nhiếp Tiểu Thiến đã bị âm binh bao bọc, xương trắng, đinh ba vây quanh, đao âm hồn, quỷ cờ chiêu hồn, Khốc Tang Bổng và các loại binh khí, toàn bộ đánh về phía đám người.
“Chết rồi, chết rồi.” Ninh Thái Thần bị dọa đến trực tiếp ôm đầu co quắp trên mặt đất, nhắm lại hai mắt, cảm thấy mình lần này chết chắc rồi.
Mà Nhiếp Tiểu Thiến mặc dù bị dọa sợ, nhưng nàng lại vô thức ngăn Lý Nguyên ở sau lưng.
Mặc dù, Lý Nguyên từng nói hắn là tu sĩ, tu vi cao hơn Đại La. Nhưng Nhiếp Tiểu Thiến vẫn coi Lý Nguyên là người bình thường.
“Rầm rầm rầm!”
Yến Xích Hà đã chiến đấu với âm binh xung quanh.
Hắn ngăn ở trước người bà người Lý Nguyên, Nhiếp Tiểu Thiến, Ninh Thái Thần, cố gắng để âm binh không công kích đến ba người.
Chỉ tiếc, âm binh xung quanh quá nhiều, thực lực của Yến Xích Hà lại có hạn. Sau khi hắn ngăn cản trong chốc lát đã có cố hết sức, bị một đám âm binh đánh đến liên tiếp lui về phía sau, căn bản không để ý tới ba người Nhiếp Tiểu Thiến.
Không có Yến Xích Hà ngăn cản, vô số âm binh lập tức thẳng hướng hai người Lý Nguyên, Ninh Thái Thần.
Về phần Nhiếp Tiểu Thiến, bọn họ đương nhiên phải bắt sống.
Hòe tinh thấy dáng vẻ chật vật của Yến Xích Hà, trên mặt không khỏi lộ ra khoái ý, hung ác độc địa.
Về phần Hắc Sơn lão yêu vẫn là mặt không biểu cảm.
Trong mắt hắn, mấy người kia chỉ là sâu kiến thôi, chỉ một đầu ngón tay là có thể nghiền chết dễ dàng.
“Phù, xem ra lần này chúng ta sợ là phải chết ở chỗ này, ngươi sợ sao?”
Nhiếp Tiểu Thiến hít sâu một hơi, hỏi Lý Nguyên.
Lúc nói chuyện, nàng còn quay đầu nhìn Lý Nguyên một chút.
Sau đó, nàng phát phát hiện mình nghĩ nhiều.
Chỉ thấy Lý Nguyên vẫn bình tĩnh trước sau như một, căn bản cũng không lộ ra chút sợ hãi nào.
Hắn sao còn có thể bình tĩnh như vậy?
Chuyện gì cũng không vội.
Trong lòng Nhiếp Tiểu Thiến hiện lên tia nghi ngờ.
“Graoo.”
Đúng vào lúc này, âm binh đã giết tới trước mắt, vô số đao kiếm côn bổng, búa rìu câu xiên cùng một lúc chém tới đám người, mũi kiếm lạnh thấu xương khiến Nhiếp Tiểu Thiến, Ninh Thái Thần sợ hãi, da gà rơi đầy đất.
Nhiếp Tiểu Thiến thấy thế, theo bản năng cầm ô giấy dầu trong tay che phía trước.
Các loại binh khí chém lên trên ô giấy dầu.
Nhiếp Tiểu Thiến vốn cho rằng, ô giấy dầu khẳng định sẽ bị chặt thành mảnh vỡ.
Nhưng mà, làm nàng hoàn toàn không nghĩ tới là mặc dù ô giấy dầu bị vô số binh khí chém trúng, nhưng lại hoàn hảo không chút tổn hại như cũ.
Với lại, nàng không cảm nhận được một chút lực độ mà quỷ binh chém vào.
Đây là có chuyện gì?
Tại sao công kích của những lệ quỷ này không có một chút lực lượng nào?
Ngay khi Nhiếp Tiểu Thiến âm thầm nghi ngờ, nàng đột nhiên còn nghe thấy một trận tiếng kêu hoảng sợ truyền đến từ phía trước...
Nhiếp Tiểu Thiến vội vàng nghiêng nghiêng ô giấy dầu, để nàng có thể nhìn thấy tình huống phía trước.
Sau khi nàng nhìn thấy tình huống phía trước, vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm như là nhìn thấy chuyện gì đó không thể tưởng tượng nổi. Phía trước, những binh khí kia đánh vào ô giấy dầu, trên thân đám âm binh kia không biết tại sao toát ra vô số hắc khí bị ô giấy dầu hấp thu.
Âm binh cảm nhận được không đúng, muốn chạy trốn. Nhưng khiến âm binh hoảng sợ vạn phần chính là bọn họ giống như là bị hút vào ô giấy dầu, căn bản không thể trốn thoát.
Đành phải oa oa kêu to.
Chỉ một lát sau, thân thể của những âm binh này và binh khí trong tay trực tiêu tán thành âm khí, bị ô giấy dầu hấp thu không còn một mảnh.
Nhiếp Tiểu Thiến không thể tin tưởng nhìn một màn này, mặt mũi dại ra.
Nàng cảm thấy, chuyện này giống như đang nằm mơ.
Nàng ngây ngốc hỏi Lý Nguyên: “Đây là có chuyện gì? Những âm binh nay sao lại thành khói đen biến mất?”
Lý Nguyên giải thích nói: “Chiếc ô giấy dầu này có thể hấp thụ hết thảy âm hồn để lớn mạnh thể phách của chính mình.”
“Lợi hại như vậy?”
Nhiếp Tiểu Thiến vừa mừng vừa sợ.
Mặc dù, trước đó Lý Nguyên có nói qua, ô giấy dầu là một món pháp bảo. À không, Lý Nguyên nói là Tiên thiên chí bảo, nhưng Nhiếp Tiểu Thiến chỉ coi ô giấy dầu như một kiện pháp khí phổ thông, cũng không có để ở trong lòng quá mức.
Nàng không nghĩ tới, chiếc ô giấy dầu có uy lực lớn như vậy.
Không những tuỳ tiện có thể ngăn trở công kích của âm binh, hơn nữa còn khiến của những âm binh này thu nhỏ lại...
Trong lúc Nhiếp Tiểu Thiến đang khiếp sợ đối với uy lực của ô giấy dầu trong tay, âm binh xung quanh lại bắt đầu giết tới.
Trong lòng Nhiếp Tiểu Thiến khẽ động, chủ động dùng ô giấy dầu trong tay ngăn trở những âm binh đó.
Không hề bất ngờ, công kích của những âm binh đánh tới đều bị ô giấy dầu ngăn cản, sau đó, những âm binh này đều bị ô giấy dầu hút vào, không có cách nào thoát thân.
Ngay sau đó, những âm bình này bị biến thành từng luồng khí rồi bị ô giấy dầu hút vào không còn chút nào.
Nhiếp Tiểu Thiến thấy vậy, tâm trạng lo lắng ban đầu cũng trở nên thoải mái hơn.
Nàng chủ động cầm lấy ô giấy dầu phát động công kích với những âm binh xung quanh.
Chỉ cần đám âm binh chạm vào ô giấy dầu thì lập tức biến thành âm khí, bị ô giấy dầu hấp thu hết.
Trong nháy mắt, xung quanh Lý Nguyên, Nhiếp Tiểu Thiến và Ninh Thái Thần vốn bị âm binh vây chặt như nêm cối giờ đã bị hấp thu phân nửa, khiến cho xung quanh ba người xuất hiện một mảng đất trống lớn.
Yến Xích Hà vốn bị rậm rạp chằng chịt âm binh đuổi giết đến mức loạn chân, muốn tránh cũng không được.
Hắn chú ý đến bên mấy người Lý Nguyên vậy mà lại xuất hiện một khoảng trống rộng lớn, lập tức vội vàng chạy tới.
“Có chuyện gì vậy, sao cái ô này của ngươi lại lợi hại như vậy?”
Yến Xích Hà vừa ngăn cản công kích của âm binh vừa hỏi Nhiếp Tiểu Thiến.
Nhiếp Tiểu Thiến vừa khống chế cái dù tấn công mấy âm binh chung quanh, vừa cười đáp: “Cái ô giấy dầu này của Lý công tử thật sự lợi hại, vừa công vừa thủ, những âm binh quỷ tướng này sẽ nhanh chết hết thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận