Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1787 - Giá cả cao, mới có thể thể hiện phẩm vị của ta! (2)

Nói xong, công tử đã móc một tờ ngân phiếu từ trong ống tay áo đặt trên quầy.
“Đây là một ngàn lượng bạc, nhớ viết vào sổ sách, bọn ta muốn ở lại Trường An một thời gian.”
Hoàng Dung: “…”
Nghe theo lời của công tử, ngược lại Hoàng Dung rất cạn lời.
Vừa nãy người này còn chê nơi này vắng vẻ, không muốn ở lại.
Vừa nghe thấy giá phòng xa xỉ, hắn lại đồng ý ở lại.
Đây không phải là ngốc đó chứ?
Giá cả cao, hắn còn cảm thấy có phẩm vị.
Đáng đời bị làm thịt!
Nhưng lần này, công tử này ngốc đúng chỗ rồi.
Quả thật khách điếm này có phẩm vị.
Không nói đến Lý Nguyên và Tiểu Tê Tử, chỉ nói đến xâu chuông gió trước cửa đã đủ phẩm vị rồi.
Phu nhân trung niên và thiếu nữ tài trí nghe thấy lời của công tử, đều lộ ra biểu cảm bất đắc dĩ.
Tuy bọn họ cảm thấy bản thân bị khách điếm này bắt chẹt, hành vi của công tử còn bại gia.
Nhưng công tử đã đưa tiền phòng, bọn họ cũng không nói thêm gì được nữa. Dù sao thì chút tiền này đối với bọn họ thật ra cũng không tính là gì.
Không đáng tính toán chi li trước mặt người ngoài.
Thiếu nữ tài trí dặn dò Hoàng Dung: “Ngươi hãy sắp xếp hai tiểu nhị cầm hành lý của bọn ta đến phòng khách, dọn phòng sạch sẽ, ta và mẫu thân đều là người sợ bẩn…”
“... Bọn ta có thể chấp nhận đơn sơ, nhưng phải sạch sẽ gọn gàng. Cho nên hãy thay mới ga giường chăn đệm trong phòng của bọn ta. Tiện thể cho người đun cho bọn ta mấy thùng nước nóng, ta và mẫu thân muốn tắm gội, sau đó chuẩn bị một bàn thức ăn…”
Hoàng Dung cất ngân phiếu vào trong ngực, vừa lấy chìa khóa từ trên kệ, vừa thản nhiên trả lời thiếu nữ tài trí thao thao bất tuyệt: “Xin lỗi, khách điếm chỗ bọn ta không có tiểu nhị, không xách đồ giúp khách, cũng không chuẩn bị đồ ăn, còn ga giường thì rất sạch sẽ, hoàn toàn không cần thay. Ngoài ra nước nóng trong phòng có sẵn, ngươi bật vòi nước lên là được.”
Vẻ mặt của thiếu nữ tài trí sửng sốt, ngây ngốc nói: “Cái gì, giá phòng của các ngươi là mười lượng bạc một ngày, nhưng không có phục vụ gì cả sao?”
Hoàng Dung chớp mắt, nhịn cười nói: “Bọn ta cung cấp chỗ ở, mười lượng bạc chỉ có một dịch vụ này.”
“Vậy cũng quá lừa đảo rồi!”
Nha hoàn bên cạnh thiếu nữ tài trí bất mãn chửi bới.
“Đúng vậy.”
Nha hoàn hơi lớn tuổi một chút cũng có vẻ bất mãn, nói: “Không nói đến những khách điếm xa hoa, dù là khách bình thường cũng sẽ có những dịch vụ cơ bản như chuyển hành lý, đổi chăn đệm, chuẩn bị đồ ăn, khách điếm các ngươi thu phí đắt như vậy, sao lại chẳng làm gì cả? Các ngươi lấy tự tin ở đâu ra lại dám thu giá cao mười lượng bạc một ngày?”
Hoàng Dung vô tội nói: “Đừng hỏi ta, ta chỉ là người làm công rất thảm, ông chủ của ta ở đó.”
Nàng chỉ vào Lý Nguyên, kẻ gây tai họa: “Các ngươi có chỗ nào bất mãn cứ xả thỏa thích, không cần giữ lại, điên cuồng chửi hắn đi.”
Mấy người họ nhìn theo ngón tay của Hoàng Dung, chỉ thấy một công tử anh tuấn tiêu sái, nổi bật bất phàm, quý phái bức người, đang ngồi ở đại sảnh.
Mấy nữ tử chỉ cảm thấy trái tim đập thình thịch, giống như chú nai con sợ hãi, vội vàng cúi đầu, đỏ mặt, không dám nhìn thẳng Lý Nguyên.
Chỉ sợ nhìn thêm một cái, sẽ suy nghĩ lung tung, trái với nữ đức.
Nhưng người này đẹp trai quá đi!
Không khỏi muốn nhìn thêm!
“Đù!”
Ngay lúc mấy nữ tử muốn nhìn lại không dám nhìn, thì công tử tai to mặt lớn nhìn chằm chằm Lý Nguyên, đột nhiên dùng quạt giấy vỗ tay, hét lớn một tiếng.
“Ông chủ các ngươi cũng đẹp trai quá đi, trước kia ta cho rằng biểu đệ Giả Bảo Ngọc của ta là mỹ nam có một không hai trên thế giới, không ngờ trên đời này còn có người đẹp hơn Giả Bảo Ngọc trăm ngàn lần.”
Giọng điệu ngưỡng mộ không nói nên lời.
Hoàng Dung nghe thấy công tử mập mạp nói, không khỏi nghi ngờ chớp mắt.
Giả Bảo Ngọc?
Đây chẳng phải là tên của nam chính trong Hồng Lâu Mộng của tiểu thuyết trước đây ta đã đọc sao?
Không ngờ lại có người giống tê với nhân vật chính trong tiểu thuyết, trùng hợp quá!
“Phu nhân, thiếu gia, chúng ta có cần ở lại khách điếm này không?”
Ngay khi mọi người nhìn Lý Nguyên ngây người thì người hầu gánh gánh nặng không khỏi mở miệng hỏi.
Phu nhân trung niên, thiếu nữ tài trí nghe vậy, lúc này mới lấy lại tinh thần từ trong dung mạo tuyệt thế của Lý Nguyên.
Phu nhân trung niên nói: “Cứ, cứ ở nơi này đi, làm phiền Tiết quản gia đặt hành lý vào trong phòng rồi.”
Lão bộc bị trở thành Tiết quản gia nghe vậy, lập tức gánh hành lý, nhận chìa khóa trong tay Hoàng Dung, đi lên lầu hai.
Phu nhân trung niên, thiếu nữ tài trí, còn có ba nha hoàn, cũng đều lên lầu hai.
Chỉ là lúc lên lầu, mỗi một người đều không khỏi dùng ánh mắt nhìn lén Lý Nguyên.
Hoàng Dung trợn trắng mắt.
Không biết đẹp trai như vậy làm gì, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi!
Nhưng công tử mặt tròn không đi theo lên lầu, chỉ thấy hắn có vẻ mặt tò mò đi tới trước mặt Lý Nguyên.
“Huynh đài, làm quen một chút, tại hạ Tiết Bàn.”
Phụt!
Khụ khụ khụ!
Bỗng nhiên Tiết Bàn dừng giới thiệu, hắn nghi hoặc quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Hoàng Dung bị sặc nước bọt.
Nàng đứng phía sau quầy, vừa ho khan, vừa khó khăn vỗ ngực mình để thuận khí. Tiết Bàn nghi hoặc chớp mắt mấy cái.
Không hiểu tại sao Hoàng Dung lại bị sặc?
Giờ phút này, trong lòng Hoàng Dung rất khiếp sợ.
Nàng không ngờ công tử tai to mặt lớn trước mặt lại là Tiết Bàn.
Quan trọng là hắn còn có biểu đệ tên là Giả Bảo Ngọc.
Mà trong mấy nha hoàn vừa rồi có một người có nốt ruồi đỏ ở ấn đường.
Đây, đây không phải là đúng với quyển tiểu thuyết “Hồng Lâu Mộng” trước đây nàng từng đọc sao?
Lẽ nào Tiết Bàn này thật sự là Tiết Bàn của Hồng Lâu Mộng?
Lẽ nào tình tiết trong tiểu thuyết “Hồng Lâu Mộng” cũng trùng hợp với hiện thực giống “Kim Bình Mai” sao?
Hoàng Dung chặn lại nghi hoặc trong lòng, nàng vội vàng hỏi Tiết Bàn: “Hây, ngươi tên là Tiết Bàn, có phải muội muội ngươi tên là Tiết Bảo Thoa? Có phải ngươi đã cưỡng đoạt nha hoàn tên là Hương Lăng?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận