Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1339 - Người sở hữu hệ thống bị chết oan uổng nhất!

Lôi Trạch hơi do dự, mặc dù cảm thấy có phần áy náy với Thẩm Sơ Thu, chẳng qua hắn cũng không phản đối lời nói của Cổ Trường Phong, cuối cùng vẫn gật đầu.
Quyết định không ra tay cứu Thẩm Sơ Thu.
Thẩm Sơ Thu còn không biết, mình thật sự bị lừa!
Mắt thấy mặt đất càng ngày càng gần, vật kiến trúc càng ngày càng rõ ràng, mà tốc độ mình hạ xuống lại không giảm bớt chút nào, Thẩm Sơ Thu thật sự sợ.
Nàng vội vàng kêu to lên: “Cổ đại ca, Lôi đại ca, cứu mạng, các ngươi còn không ra tay, ta sẽ chết đấy!”
Tuy nhiên, nàng không đợi đến Cổ Trường Phong và Lôi Trạch cứu viện.
Thấy mình còn đang hạ xuống, có thể nhìn thấy giải đất người đi đường, mồ hôi lạnh của Thẩm Sơ Thu lập tức làm ướt trán và sau lưng.
Trong lòng đã chửi bới mười tám đời tổ tông hai người Cổ Trường Phong và Lôi Trạch một hồi.
Chẳng qua nàng cũng không kịp mắng hai người Cổ Trường Phong và Lôi Trạch, mà là nhanh chóng cầu cứu hệ thống.
“Hệ thống ba ba, hệ thống gia gia, hệ thống tổ tông, lần này ngươi thật sự phải ra tay cứu ta, ta còn chưa muốn chết!”
“Rầm!”
Nhưng Thẩm Sơ Thu vẫn va chạm mạnh với mặt đất.
Điều duy nhất khiến nàng vui mừng chính là nàng không cảm thấy đau.
Mà nàng trực tiếp bất tỉnh nhân sự!
Cổ Trường Phong và Lôi Trạch nhìn Thẩm Sơ Thu đã biến thành thịt vụn, không khỏi liếc mắt nhìn nhau.
Vẻ mặt đều có chút áy náy.
Cũng không biết nên nói gì cho phải.
Qua một lúc lâu, Lôi Trạch lấy lại tinh thần, hắn có phần dại ra nói:
“Nàng, nàng chết như vậy sao?”
Bị chúng ta gài bẫy rồi!
Cổ Trường Phong cảm khái: “Xem ra, nàng không có thức tỉnh dị năng gì. Diều hâu cánh sắt cũng không phải nàng giết chết!”
“Vậy diều hâu cánh sắt chết như thế nào?”
Lôi Trạch nghi ngờ nói.
Cổ Trường Phong: “Ai biết được!”
Lôi Trạch: “Sao ta có cảm giác như, ta là tội phạm giết người thế?”
Cổ Trường Phong: “...”
Giờ phút này, thời gian Hồng Hoang là buổi tối.
Lý Nguyên đang ngủ.
Mặc dù hắn căn bản không cần phải ngủ, chẳng qua hắn vẫn duy trì thói quen ngủ.
Nếu là đang ngủ, thì những thứ tin tức không quan trọng đều bị Lý Nguyên che giấu.
Bao gồm lời cầu cứu của Thẩm Sơ Thu.
Cho đến sáng hôm sao, Lý Nguyên tỉnh lại từ trong giấc mộng, hắn mới cảm nhận được tin tức Thẩm Sơ Thu tử vong.
Sau khi hắn biết rõ ràng Thẩm Sơ Thu tử vong, không khỏi mặc niệm vài giây đồng hồ cho nàng, thật sự là chết thảm!
Cũng không toàn thây rồi.
Chỉ sợ đây là người có hệ thống chết oan uổng nhất từ trước đến nay!
Lý Nguyên suy nghĩ một lúc, quyết định cuối cùng cứu Thẩm Sơ Thu một lần nữa.
Hắn lập tức mở ra dòng sông thời gian, cải tạo một thân thể cho Thẩm Sơ Thu.
“Má ơi!”
Thẩm Sơ Thu quát to một tiếng, chợt mở mắt.
Nàng phát hiện, mình thế mà lại được bảo vệ trong một căn phòng xa lạ.
“Ôi, ta lại chưa chết?”
Thẩm Sơ Thu sờ sờ thân thể của mình, lập tức vừa mừng vừa sợ, lại là nghi ngờ.
Trí nhớ của nàng còn dừng lại ở ngày hôm qua, trong nháy mắt khi va chạm.
Nhớ tới trong nháy mắt sắp tiếp xúc với mặt đất, nàng cảm thấy lòng vẫn còn sợ hãi.
Thật sự là quá kinh khủng!
“Ta nhớ là, rõ ràng ta đã đụng vào mặt đất rồi, sao lại không có chuyện gì thế?”
“Hai tiện nhân Cổ Trường Phong và Lôi Trạch ở đâu rồi? Đã nói là cứu ta, kết quả lại nuốt lời! Quá xấu! Nguyền rủa bọn họ sinh con không có đít, có mắt cũng không phải con ruột bọn họ!”
“Chẳng qua, bây giờ ta đang ở đâu? Sao ta xuất hiện chỗ này?”
Nhất thời trong đầu Thẩm Sơ Thu xẹt qua vô số suy nghĩ.
Khi Thẩm Sơ Thu chuẩn bị rời khỏi căn phòng tan hoang trống trải, đi ra bên ngoài xem một chút, đột nhiên nàng nghe thấy một giọng nói tràn đầy từ tính vang lên trong đầu.
“Sau này đừng tìm đường chết nữa, ta lấy hệ thống đi rồi, ta cũng sẽ không ra tay cứu ngươi nữa, một mình ngươi tự giải quyết cho tốt.”
“Là ai, ai đang nói chuyện với ta?”
Thẩm Sơ Thu quá sợ hãi.
Hai mắt kinh ngạc không xác định đánh giá bốn phía.
“Đừng nhìn loạn, ta ở chỗ này.”
Một người giống hình chiếu 3D xuất hiện ở ngay phía trên Thẩm Sơ Thu.
Bên trong hình chiếu, một nam tử cổ trang đẹp trai, ưu nhã đến quá mức, đang ngồi trên mép giường cổ kính.
Hiển nhiên người này là Lý Nguyên.
“Trời ạ.”
Nhìn thấy Lý Nguyên, Thẩm Sơ Thu lập tức lộ ra vẻ mặt mê trai, theo bản năng nuốt nước miếng trong miệng.
Đẹp trai, thật sự là đẹp trai xuất sắc.
Nàng không nghĩ tới, cõi đời này vẫn còn có nam tử anh tuấn như thế.
Quả là có thể dùng từ hoàn hảo để hình dung!
Ngay cả động tác rời giường, đều là cảnh đẹp ý vui như vậy.
Bởi vì chỉ lo thưởng thức dung mạo của Lý Nguyên, thế nên Thẩm Sơ Thu cũng không để ý phương thức Lý Nguyên xuất hiện kỳ diệu cỡ nào.
Đều nói con gái là động vật trọng thị giác, xem ra nói thế không sai.
“Là, là ngươi đang nói chuyện với ta sao?”
Thẩm Sơ Thu vừa kinh ngạc, vừa mang theo một chút xấu hổ hỏi Lý Nguyên: “Chẳng lẽ ngươi chính là thần linh dị giới ta triệu hoán ra sao?”
Cho dù Lý Nguyên không có thần lực, Thẩm Sơ Thu cũng cảm thấy người này nhất định là thần linh.
Nam thần!
“Ngươi có thể coi ta là thần linh.” Lý Nguyên đi tới phòng rửa mặt, vừa đánh răng vừa đáp lại.
Lộ ra vẻ rất tùy ý.
“Thần linh cũng phải đánh răng sao?”
Thẩm Sơ Thu có phần nghi ngờ mở trừng hai mắt.
Chỉ cảm thấy, thần linh trước mắt có phần không giống với trong tưởng tượng của nàng.
Lý Nguyên: “Chỉ là thói quen của ta.”
“Mấy lần nguy hiểm trước đều là ngươi âm thầm giúp ta sao?”
Thẩm Sơ Thu lại hỏi Lý Nguyên.
“Rõ ràng.”
Thẩm Sơ Thu chu mỏ nói: “Ngươi đã có thể nói chuyện với ta, vậy tại sao mấy năm này ta vẫn không kết nối được với ngươi, từ đầu đến cuối ngươi vẫn không để ý tới ta?”
Lý Nguyên: “Lười quan tâm.”
Thẩm Sơ Thu: “...”
Trực tiếp như vậy, có phần đau lòng!
Tốt xấu ta cũng là đại mỹ nữ có được không?
“Vậy tại sao lần này ngươi lại đi ra ngoài và nói chuyện với ta?”
Thẩm Sơ Thu nhịn xuống lời phỉ nhổ, lại hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận