Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2276 - Hắn quả thật là Lão Tử!

Lý Nguyên thấy dáng vẻ nghẹn họng của ba người họ, hắn uống một ngụm trà thơm, thản nhiên nói: “Không gì là không thể. Nếu không phải như thế, thì chuyện xảy ra trong Hoàng cung hôm nay, các ngươi cảm thấy sẽ dễ dàng giải quyết như vậy sao?”
Ba người Thái Văn Cơ nghe vậy thì lập tức im lặng.
Đúng vậy, vừa rồi biểu hiện của Huyền Đô Thánh Nhân ở trong Hoàng cung rõ ràng là rất sợ Lý Nguyên.
Thậm chí không tiếc nuốt lời, chủ động thu hồi lời cấm chế ‘Luận ngữ’.
Điều này đối với Thánh Nhân là chuyện rất mất mặt.
Còn có bệ hạ và hoàng hậu, trong lời nói cũng tràn ngập kính ý với Lý Nguyên.
Cùng với những vật phẩm bất phàm bên trong quán trọ của Lý Nguyên, dường như đều đang chứng minh thực lực của Lý Nguyên quả thật rất mạnh.
Tuy các loại chứng cứ đều đang chứng minh Lý Nguyên rất mạnh, nhưng mạnh hơn Thánh Nhân thì Thái Văn Cơ, Lý Thanh Chiếu, Trác Văn Quân vẫn không dám tin.
Muốn chấp nhận sự thật này khó quá rồi.
Dù sao thì trên đời này, sao có thể có người mạnh hơn Thánh Nhân?
Quan trọng là người này còn là người mình quen biết, hơn nữa còn là người mình muốn gả.
Thì ra mắt nhìn của bọn ta lại tốt như vậy sao?
Người bản thân để ý lại lợi hại như vậy?
Ngay khi ba người họ khiếp sợ thì Lão Tử đột nhiên buông quân cờ trong tay xuống, tiếc nuối nói: “Ván này, ta lại thua rồi.”
Lý Nguyên cười nhạt một tiếng, an ủi nói: “Kỹ năng chơi cờ của ngươi có tiến bộ hơn so với trước đây rồi.”
Được Lý Nguyên khen ngợi, Lão Tử lập tức bỏ qua tiếc nuối trên mặt, vô cùng vui vẻ.
Hắn vuốt râu nói: “Bình thường ngoài tu luyện, ta thường nghiên cứu kỹ năng chơi cờ. Kỹ năng chơi cờ của mấy người Nguyên Thủy, Thông Thiên, Tiếp Dẫn dù sao cũng đã không còn là đối thủ của ta.”
Đù!
Nghe thấy lão già tóc bạc mặt hồng hào trước mắt nói ra mấy cái tên đó, Lý Thanh Chiếu, Thái Văn Cơ, Trác Văn Quân chỉ cảm thấy có một tiếng sấm nổ vang trong đầu.
Bị chấn động đến mức lảo đảo.
Dù sao thì mấy cái tên mà lão già này nói đều là tên của Thánh Nhân nổi danh Hồng Hoang.
Lão già này là ai?
Sao hắn lại quen biết Thánh Nhân?
Còn gọi thẳng tục danh của Thánh Nhân?
Lẽ nào hắn không sợ Thánh Nhân vì vậy mà giáng tội à?
Chẳng lẽ, đây chỉ là trùng tên mà thôi?
Nếu không, sao lão già này có thể chơi cờ với Thánh Nhân được?
Thánh Nhân còn không phải là đối thủ của hắn?
Khoác lác hơi lớn rồi đó!
Lão Tử đứng lên, hắn cáo từ Lý Nguyên nói: “Công tử, ta không quấy rầy ngươi nữa, chuyện của Huyền Đô, mong công tử bỏ qua cho, đừng so đo với hắn, Huyền Đô vốn không biết công tử là tác giả của ‘Luận ngữ’, cho nên mới gây ra hiểu lầm.”
Sở dĩ hôm nay Lão Tử đến chỗ Lý Nguyên chính là vì chuyện của Huyền Đô.
Dù sao thì Huyền Đô cũng dự định muốn dẫn Lý Nguyên đến Huyền Đô Thiên tiến hành dạy bảo.
Dạy bảo Lý Nguyên, đây không phải là muốn chết sao?
Quá đại nghịch bất đạo.
Vì lau mông cho đệ tử của mình, lúc này Lão Tử mới đích thân đến xin lỗi Lý Nguyên, thấy Lão Tử lại nhắc tới mấy những chữ ‘Huyền Đô’, ‘Luận ngữ’, biểu cảm của Lý Thanh Chiếu, Thái Văn Cơ, Trác Văn Quân trở nên càng thêm đờ đẫn.
Đến lúc này, ba người họ có thể hoàn toàn chắc chắn Huyền Đô trong miệng lão già này chính là Huyền Đô Thánh Nhân.
Rốt cuộc lão già này là ai?
Tại sao hắn có thể gọi thẳng tục danh của Huyền Đô Thánh Nhân, còn muốn xin lỗi Lý Nguyên thay Huyền Đô Thánh Nhân?
Nghe giọng điệu nói chuyện của hắn, cảm giác giống như trưởng bối của Huyền Đô Thánh Nhân vậy.
Trưởng bối của Huyền Đô Thánh Nhân, đợi đã, đột nhiên trong lòng Lý Thanh Chiếu, Thái Văn Cơ, Trác Văn Quân đồng thời rung động.
Bọn họ đã nghĩ đến gì đó.
Trưởng bối của Huyền Đô Thánh Nhân, sư phụ của Huyền Đô Thánh Nhân, Thái Thanh Thánh Nhân không phải là trưởng bối của Huyền Đô Thánh Nhân sao?
Lẽ nào lão già trước mắt chính là Thái Thanh Thánh Nhân trong truyền thuyết?
Nghĩ đến đây, trong lòng của ba người Lý Thanh Chiếu không khỏi đồng thời hít một hơi khí lạnh.
Chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Nếu lão già trước mắt thật sự là Thái Thanh Thánh Nhân, vậy chẳng phải là Lý Nguyên thật sự lợi hại hơn Thánh Nhân sao?
Nếu không, sao Thái Thanh Thánh Nhân có thể xin lỗi Lý Nguyên thay đệ tử của mình?
Đặc biệt là Lý Thanh Chiếu, nàng nghĩ càng nhiều hơn.
Bởi vì nàng nhớ tới lúc trước lão già này cầu xin Lý Nguyên giúp đỡ.
Không lâu sau đó, Huyền Đô Thánh Nhân đã thành Thánh.
Nếu lão già này thật sự là sư phụ của Huyền Đô Thánh Nhân, vậy mục đích lúc trước lão già này cầu xin Lý Nguyên giúp đỡ, có phải là vì Huyền Đô thành Thánh hay không?
Ngay cả chuyện thành Thánh mà Lý Nguyên cũng có thể giúp được?
Rốt cuộc Lý Nguyên có bao nhiêu lợi hại!
Lý Nguyên thấy Lão Tử xin lỗi thay cho Huyền Đô, không thèm để ý nói: “Chuyện này nghiêm khắc mà nói, là ta ức hiếp tiểu bối, bởi vậy ngươi không cần xin lỗi thay Huyền Đô, ta tất nhiên sẽ không so đo gì cả.”
Lão Tử nghe vậy thì lập tức yên lòng.
“Như thế, vậy ta cáo từ.”
Lý Nguyên gật đầu, cũng không đứng dậy đưa tiễn.
Đợi sau khi Lão Tử rời khỏi quán trọ, lúc này Lý Thanh Chiếu, Thái Văn Cơ, Trác Văn Quân mới thoáng lấy lại tinh thần.
Lý Thanh Chiếu khẩn cấp hỏi Lý Nguyên: “Lý Nguyên, lão nhân gia này có phải là Thái Thanh Thánh Nhân hay không?”
Bởi vì quá kích động, nên Lý Thanh Chiếu nói chuyện đều trở nên có chút lắp bắp.
Lý Nguyên tùy ý gật đầu nói: “Hắn quả thật là Lão Tử.”
Vù!
Nhận được câu trả lời khẳng định của Lý Nguyên, ba người Lý Thanh Chiếu, Trác Văn Quân, Thái Văn Cơ có loại xúc động như da đầu sắp nứt ra.
Chỉ cảm thấy đầu óc vù vù.
Thái Văn Cơ giậm chân nói: “Mẹ ơi, không ngờ đây lại thật sự là Thái Thanh Thánh Nhân.”
“Thì ra ngươi thật sự quen biết Thái Thanh Thánh Nhân!”
Vẻ mặt Trác Văn Quân cảm khái.
Nàng nhớ tới lúc trước Lý Nguyên nói mình quen biết mấy Thánh Nhân của Hồng Hoang, nàng còn cười nhạo Lý Nguyên khoác lác.
Không ngờ, đây là sự thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận