Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 685 - Người ngồi ở trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống!

Có thể nói, đừng thấy Kinh Hà Long Vương không có tiếng tăm, thật ra thực lực của hắn, đã đến tận Thiên Đình, phật môn, huyền môn, nhân tộc khắp nơi.
Vì vậy cho dù là Thiên Đình, hay là phật môn, đều không hy vọng Kinh Hà Long Vương tiếp tục kiêu căng.
Kinh Hà Long Vương biết được bản thân vậy mà lại là bởi vì nguyên nhân này mới bị liên lụy, tỏ ra tủi thân vô cùng: “Ông trời bảo hộ, ta chỉ là vì muốn lấy lòng khắp nơi, lúc này mới xây dựng quan hệ, tặng pháp bảo, để con trai mình đến nhậm chức ở các thế lực, nhưng trước giờ không hề có dã tâm nào khác a.”
Lý Nguyên vừa cắn hạt dưa, vừa thản nhiên nói: “Cho dù hiện tại ngươi không có dã tâm, cũng không có nghĩa là sau này ngươi không có dã tâm. Ngươi cho là đạo lí đối nhân xử thế của ngươi đã làm rất tốt, đều có thể tạo quan hệ với các nơi. Lại không biết, hành vi của ngươi, trong mắt người khác, sẽ chỉ cảm thấy ngươi đang kéo bè kết phái khắp nơi, dã tâm không nhỏ. Có được cơ hội, chẳng lẽ lại không xử lý ngươi sao?”
Kinh Hà Long Vương thở dài một tiếng: “Aizz, đây thật là người ngồi ở trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống!”
Nói xong, hắn nắm lên một nắm hạt dưa ném vào trong miệng, đến vỏ cũng không thèm bóc.
Nói thật, hạt dưa này cũng khá ngon.
Vậy mà còn ngon hơn cả món ăn ngon lạ trân quý trong long cung của hắn.
Đáng tiếc loại hạt dưa ngon như vậy, ngày mai sẽ không được ăn nữa.
Nghĩ đến đây, Kinh Hà Long Vương lại nắm lên một nắm.
Dương Thiền cạn lời nói: “Hạt dưa không phải ăn ngon thế đâu!”
“Ta cũng sắp chết rồi, ta nhân lúc bây giờ mạng vẫn còn, ăn nhiều chút không được sao?”
Kinh Hà Long Vương tủi thân nói.
“Haizz, bỏ đi, ngươi sắp chết rồi, ngươi lớn nhất.”
Nói xong, Dương Thiền liền dùng bàn tay quét một đống hạt dưa trước mặt mình.
Kinh Hà Long Vương: “...”
Đây là loại người gì a, ngay cả cơm chém đầu của người khác cũng muốn cướp.
“Đúng rồi, chuyện này sẽ không làm liên lụy đến mấy đứa con trai của ta chứ?”
Kinh Hà Long Vương lo lắng hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên lắc đầu nói: “Sau khi ngươi chết, tộc của bọn ngươi cũng sẽ phân tán, tất nhiên sẽ không liên lụy đến con trai của ngươi. Nhưng mà đứa con út kia của ngươi, sau này sẽ gặp phải một trận kiếp nạn, e là sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Đứa con út Ngao Đà của Kinh Hà Long Vương, chính là trên đường Tây Du, yêu quái tiểu Đà Long trong Hắc Thủy Hà.
Hắn có ý đồ ăn thịt Đường Tăng, dựa theo vận mệnh vốn có trong Tây Du, hắn sẽ bị cữu cữu Tây Hải Long Vương bắt đi, mặc dù phải chịu chút trừng phạt, nhưng không hề có nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng mà, thế giới này, chỉ sợ hắn sẽ không có may mắn như vậy nữa.
Biết được con út có nguy hiểm đến tính mạng, Kinh Hà Long Vương liền hoảng sợ, hắn vội vàng hỏi Lý Nguyên: “Xin hỏi tiên sinh, không biết Ngao Đà sẽ gặp phải kiếp nạn gì?”
Những sự việc liên tiếp này, khiến Kinh Hà Long Vương đối với năng lực của Lý Nguyên, khâm phục sát đất, vì thế liền trực tiếp gọi Lý Nguyên là tiên sinh.
Lý Nguyên không chút hoang mang nói:
“Cũng là người sắp chết rồi, ngươi cần gì biết nhiều như vậy? Dù sao cũng không thể thay đổi, biết được thì cũng chỉ là tự chuốc thêm phiền não.”
Kinh Hà Long Vương nịnh hót cười nói: “Tiên sinh đại năng như vậy, nhất định có biện pháp giúp Ngao Đà, còn có ta gặp dữ hóa lành đúng chứ?”
Lý Nguyên cười nhạt: “Biện pháp tất nhiên là có, nhưng mà ta vì sao phải giúp ngươi.”
“Ặc...”
Kinh Hà Long Vương không biết nói gì.
Trực tiếp vậy sao, hơi tổn thương tình cảm a!
Hắn dừng lại một lúc, hỏi Lý Nguyên: “Tiên sinh muốn thứ gì?”
Lý Nguyên lấy ra một miếng khoai lát từ trong túi giấy trên tay Dương Thiền, sau khi ăn xong, lúc này mới nhìn Kinh Hà Long Vương nói: “Ngươi ngoài Tụ Linh Bảo ra, cũng không có thứ gì có thể cầm ra, mà Tụ Linh Bảo qua ngày mai chính là của ta rồi, vậy nên..”
Hắn nhún vai: “Ngươi có thể cho ta cái gì?”
“Trân châu mã não, ngọc bích dạ minh châu, xà cừ kim san hô?”
Kinh Hà Long Vương thăm dò hỏi.
Lý Nguyên ghét bỏ nói: “Những thứ rác rưởi này, mang đến ta còn chê chiếm chật chỗ.”
Khóe miệng Kinh Hà Long Vương co rút, hắn lần đầu tiên nghe thấy có người nói minh châu mã não là rác rưởi đấy.
Nếu Lý Nguyên cái gì cũng không vừa mắt, Kinh Hà Long Vương cũng không có biện pháp nhờ Lý Nguyên giúp đỡ.
Nghĩ đến vận mệnh bi thương của mình, vẻ mặt hắn không nhịn được mà cau có, u sầu.
“Đúng rồi, những chuyện này, đều là ngươi tính ra sao?”
Kinh Hà Long Vương tò mò hỏi Lý Nguyên.
“Bằng không thì?”
Lý Nguyên hỏi ngược lại.
Kinh Hà Long Vương thấy năng lực của Lý Nguyên thì càng kinh ngạc.
Hắn không thể tưởng tượng được, rốt cuộc cần thực lực gì, mới có thể tính ra chuyện của phật môn, Thiên Đình.
Vị đại năng này rốt cuộc là ai?
Ta cũng coi như là giao du rộng rãi, nhưng vì sao lúc trước chưa từng nghe nói đến Tam giới còn có một vị thần bí như vậy tồn tại?
“Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của tiên sinh?”
Kinh Hà Long Vương chắp tay vái hỏi.
Lý Nguyên: “Lý Nguyên.”
Lý Nguyên? Quả thật là chưa từng nghe qua.
“Tôn phu nhân đâu?”
Kinh Hà Long Vương lại hỏi Dương Thiền.
Khuôn mặt Dương Thiền ‘Xoẹt’ một cái, ngay lập tức liền trở nên đỏ bừng.
Nàng không nghĩ đến, Kinh Hà Long Vương này mặc dù người hơi ngốc, nhưng ánh mắt không tồi, biết nàng và Lý Nguyên xứng đôi, đem nàng nghĩ thành phu nhân của Lý Nguyên.
Hì hì, có phải là trong mắt tất cả người ngoài, ta và Lý Nguyên đã là một đôi phu thê rồi?
Nghĩ đến đây, trái tim Dương Thiền sắp bị tan chảy rồi.
Ngọt quá!
Lý Nguyên nghe thấy Kinh Hà Long Vương vậy mà lại gọi Dương Thiền thành ‘tôn phu nhân’, liền lộ vẻ khinh bỉ nói với Kinh Hà Long Vương: “ngươi đây là ánh mắt gì? Đây là chạy bàn mà ta lời đến, còn tôn phu nhân, con mắt không cần thì có thể quyên cho người khác!.”
Dương Thiền: “...”
Nàng tức giận nhìn Lý Nguyên một cái, liền biến đau buồn phẫn nộ thành sức ăn, nắm lên một nắm khoai lát lớn rồi nhét vào trong miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận