Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 807 - Doanh Câu quá ngớ người (2)

Tấn công Thánh Nhân, hắn chỉ cần nghĩ đến thôi đã thấy lạnh sống lưng.
Hai người Nữ Oa và Hậu Thổ lại không để ý đến tâm tình phức tạp của Doanh Câu, mà cùng lôi kéo hai tay trái phải của Lý Nguyên, làm nũng nói.
“Lý Nguyên, để cho ta tới đi.”
“Vẫn là để ta tới.”
“Ta tu luyện chính là Tạo Hóa Đại Đạo. Trong chuyện này, ta là chuyên nghiệp.”
“Vạn pháp trăm sông đổ về một biển, Luân Hồi Đại Đạo cũng có thể làm được.”
Tiểu Thanh và Bạch Tố Trinh nhìn xem hai vị Thánh Nhân nũng nịu, giằng co vì Lý Nguyên, phải liều mạng nhịn xuống mới không để bị nước bọt sặc đến.
Thế này quá không phải là Thánh Nhân!
Nữ Bạt có cảm giác như thế giới quan bị phá vỡ. Thánh Nhân sao có thể nũng nịu? Ta không phải đang nằm mơ đi?
Dù xem như nằm mơ thì chuyện này cũng quá xa vời đi!
Doanh Câu thì càng cảm thấy, hai nữ nhân này tuyệt đối không phải Thánh Nhân!
Thánh Nhân cao cao tại thượng, bỉ nghê Hồng Hoang, sao có thể nũng nịu như một tiểu nữ nhân?
Lừa quỷ đi!
Nghĩ tới đây, Doanh Câu không nhịn được nữa.
Thân thể hắn sớm đã vận sức chờ phát động, lập tức triển khai công kích.
Thân hình trực tiếp xuyên qua hư không, tới trước mặt của Lý Nguyên, Nữ Oa, Hậu Thổ, biến thành nắm đấm màu vàng, tản ra khí thế kinh khủng hơn cả sao trời, hung hăng đánh về phía ba người.
Thánh Nhân gì đó, đều là giả, đều sẽ bại lộ ngụy trang, hóa thành tro tàn dưới nắm đấm của ta.
Chết đi!
Doanh Câu nắm đấm, đánh vỡ hư không, đánh gãy thời không, lấy không thể tưởng tượng nổi lực lượng và pháp tắc, từ bốn phương tám hướng, từ quá khứ tương lai, đồng thời đánh về phía ba người Lý Nguyên, Nữ Oa, Hậu Thổ.
“Hừ.”
Nữ Oa và Hậu Thổ thấy Doanh Câu dám tấn công các nàng, sắc mặt không khỏi lạnh lẽo.
Doanh Câu lập tức cảm thấy, mình như là rơi vào hầm băng. Toàn bộ tay chân, máu, pháp lực, thậm chí thời gian, không gian xung quanh đều bị đông cứng...
Cùng lúc đó, hai tiếng hừ nhẹ kia rơi vào tai hắn còn vang dội hơn cả tiếng Cửu Thiên Thần Lôi. Hắn cảm thấy đầu óc của mình giống như sắp vỡ nát.
Cái này, cái này, các nàng thật sự là Thánh Nhân!
Đến giờ phút này, Doanh Câu hoàn toàn hiểu ra, hai vị nữ tử xinh đẹp nhìn qua không có chút tu vi nào kia, thật sự là Nữ Oa và Hậu Thổ.
Nếu không, các tu sĩ bình thường khác căn bản không có khả năng chỉ với vẻn vẹn một ánh mắt, một tiếng hừ lạnh, có thể khiến thời không tạm dừng, làm cho nguyên thần của hắn sụp đổ.
Xác định được thân phận của đối phương, Doanh Câu trong lòng nháy mắt đã bị sợ hãi lấp đầy.
Đối với tu sĩ mà nói, điều tuyệt vọng nhất chính là đắc tội Thánh Nhân. Mà điều càng tuyệt vọng hơn cả việc đắc tội Thánh Nhân chính là cùng lúc đắc tội hai vị Thánh Nhân.
Doanh Câu nghĩ đến việc mình dám tấn công Thánh Nhân, nghĩ thôi đã thấy cực kỳ tuyệt vọng.
Ngươi nói, các vị Thánh Nhân thì làm Thánh Nhân đi, tại sao phải ẩn giấu khí tức, đây không phải cố ý dẫn đường cho người khác phạm tội hầu sao?
Quả thật không nói võ đức!
Chỉ biết bắt nạt những người lương thiện như chúng ta!
“Phanh.”
Doanh Câu thân thể nặng nề rơi xuống đất.
Hắn muốn vận chuyển pháp lực, tránh thoát pháp tắc trói buộc xung quanh. Tuy nhiên, cho dù hắn vận chuyển công pháp như thế nào đi nữa thì pháp lực trong người từ đầu đến cuối đều không nhúc nhích.
“Bá.”
Chỉ thấy Nữ Oa hai tay nhanh chóng biến ảo pháp quyết, một đạo văn thần bí đến cực điểm, lập tức bay về phía thân thể của Doanh Câu .
Thân thể của Doanh Câu lập tức bắt đầu kịch liệt biến hóa. Cơ thể cong lại như con tôm lớn, hai tay hai chân bò trên mặt đất, đầu cũng nhanh chóng biến hóa, toàn thân run rẩy không ngừng...
Doanh Câu chỉ cảm thấy đau đớn vô cùng, từ sâu trong linh hồn truyền khắp toàn thân, giống như có một đôi bàn tay vô hình đang xé rách linh hồn của hắn, đánh gãy xương cốt của hắn, đè ép huyết nhục của hắn, xoay kéo kinh mạch của hắn, khiến hắn sống không bằng chết.
Hắn muốn hò hét, nhưng căn bản không phát ra được thanh âm nào.
Hậu Thổ thấy Nữ Oa đã bắt đầu thi pháp, lại có chút không cam tâm, nàng cũng bận bịu bấm pháp quyết, đánh vô số đạo ấn về phía Doanh Câu.
Những đạo ấn này tạo thành từ những phù văn thần bí khó lường, toả ra khủng bố đến cực điểm luân hồi khí tức.
Sau khi những Luân Hồi đạo ấn này tiến vào trong thân thể của Doanh Câu, hắn lập tức cảm thấy đau đớn hơn nữa.
Nếu vừa rồi là xé rách linh hôn thì hiện tại, trong đầu Doanh Câu chỉ còn một cái suy nghĩ, để hắn chết đi!
Người ta thường nói, người sống càng lâu thì càng sợ chết. Trước kia Doanh Câu cũng thấy vậy. Nhưng hiện tại, Doanh Câu cảm thấy nếu so với loại đau đớn không thể diễn tả như này thì tử vong quả thực chính là một loại giải thoát.
Nữ Oa thấy Hậu Thổ cũng đang thi pháp, trên mặt lập tức lộ ra vẻ khó chịu, hai tay nàng biến ảo pháp quyết càng nhanh.
Hậu Thổ thấy Nữ Oa tăng tốc, nàng không chịu yếu thế, gia tăng tốc độ. Lý Nguyên ở một bên nhìn mà lắc đầu.
Giết người chẳng qua là đầu rơi xuống đất, Nữ Oa và Hậu Thổ làm như vậy, chỉ có thể nói, quá tàn bạo!
Mà ở trong mắt bọn người Nữ Bạt, Tiểu Thanh, Bạch Tố Trinh, Tướng Thần, họ chỉ nhìn thấy Doanh Câu thân thể các vị trí đang không ngừng vặn vẹo, áp súc, lôi kéo.
Thân thể hắn đang từ đứng thẳng biến thành nằm bò, trên thân mọc ra lông tóc, hai tay mọc ra móng vuốt.
Quá trình này, tiếp diễn trong khoảng nửa phút, Nữ Oa và Hậu Thổ mới dừng lại việc thi pháp.
Mọi người thấy sinh vật bốn chân trên mặt đất, không khỏi hai mặt tướng khải, một đầu đầy dấu chấm hỏi?
Đây là chó?
Mặc dù bộ dáng giống chó, nhưng vì sao lại có hai cái đầu? Quan trọng nhất chính là mỗi bên một cái đầu. Vậy mông của hắn đâu?
Ngươi chắc sẽ không nói rằng mông của hắn sinh trưởng thành miệng của một cái đầu nào đó đi? Nghĩ tới đây, mọi người không nhịn được muốn nôn mửa.
Hậu Khanh trông thấy dáng vẻ của Doanh Câu, trong lòng lập tức cảm thấy may mắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận