Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 212 - Tên nhãi Nguyên Thủy Thiên Tôn!

Ngọc Yên phát hiện, tiếp xúc với Lý Nguyên càng lâu thì càng không nhìn thấu hắn.
Hắn giống như một đám sương mù vô biên vô hạn, rõ ràng thấy rõ một góc, lại phát hiện phía sau còn có càng nhiều sương mù.
Còn có lão già này, cũng thần bí khó lường giống vậy.
Nếu hắn không phải là kẻ điên, vậy hồ lô vừa mới bị vứt đi nhất định cũng là Tiên thiên linh bảo.
Nghĩ đến đây, Ngọc Yên không khỏi sinh ra cảm giác xúc động.
Nàng rất muốn đi nhặt hồ lô về.
Mặc dù nói là đựng nước tiểu, nhưng dù sao cũng là Tiên thiên linh bảo! Cuối cùng, vẫn là con gái da mặt mỏng, nàng không dám đi nhặt ở trước mặt Lý Nguyên.
Thược Dược thu dọn bát đũa, lại bưng ra một bộ dụng cụ uống trà.
Dương Mi đạo nhân nhìn thấy nước trà, ánh mắt đều trở nên sáng ngời ba phần.
“Hì hì, ta phát hiện cuộc sống của tiểu tử ngươi cũng quá thích rồi, vừa ăn xong mì thịt bò ngon nhất thiên hạ, lại có trà Ngộ Đạo để uống, ta rất hâm mộ.”
Một bên nói, hắn một bên không chút khách sáo cầm bình trà lên rót cho mình.
Hắn chê chén trà đựng được quá ít nên trực tiếp rót vào trong bát mì của mình.
Trà Ngộ Đạo? Trong lòng Ngọc Yên hơi chần chờ.
Trà Ngộ Đạo mà lão già này nói là trà Ngộ Đạo trong truyền thuyết sao? Có lẽ không phải đúng không, trà Ngộ Đạo trong truyền thuyết chính là Hỗn độn linh căn, sao hồng hoang có thể có được? Dương Mi đạo nhân uống một ngụm trà Ngộ Đạo, lập tức lộ vẻ thỏa mãn.
“Không hổ là trà Ngộ Đạo, hương thơm thuần hậu, hương thơm dễ chịu, uống một ngụm, có thể khiến trong lòng người ta trở nên yên tĩnh.
Trà ngon!”
Lý Nguyên rót cho mình một chén trà, hắn nói với Ngọc Yên: “Nếu ngươi muốn uống thì tự rót đi.”
Ngọc Yên thấy vẻ mặt Dương Mi đạo nhân hưởng thụ, nàng tất nhiên cũng muốn nếm thử hương vị của loại trà này.
Nếu đã cùng tên với trà Ngộ Đạo trong truyền thuyết, có lẽ hương vị sẽ không tồi đúng không, Ngọc Yên mang theo tò mò, rót cho mình một chén.
Nàng dùng chiếc mũi đẹp của mình ngửi nước trà trước, phát hiện hương thơm rất nhạt, không có linh khí gì.
Xem ra đây vốn không phải là lá trà quý báu gì.
Vừa nghĩ, Ngọc Yên lập tức uống một ngụm.
Nước trà vào miệng, một luồng khí U Lan đặc biệt lập tức quanh quẩn giữa môi, thấm vào ruột gan, khiến cho Ngọc Yên vô cùng say mê.
Nàng phát hiện, cho dù là hương thơm của trà Cửu Thiên Ngọc Lộ mà phụ vương uống cũng kém nước trà này một phần vạn.
Không đợi Ngọc Yên suy nghĩ nhiều, ngay lập tức, nàng đột nhiên phát hiện tinh thần mình biến ảo khôn lường, nguyên thần dường như tiến vào loại trạng thái huyền diệu khó giải thích, giống như có vô số âm thanh ngâm xướng bên tai nàng, từng chữ khắc trên đại đạo xẹt qua trước mắt nàng.
Công pháp trong cơ thể không tự chủ được vận hành theo chu thiên, khiến nàng như si như say, hồn nhiên quên mình, không kiềm chế được.
không biết trôi qua bao lâu, lúc này nàng mới tỉnh táo lại từ trong giác ngộ.
Nàng ngạc nhiên cộng thêm phát hiện bình cảnh mà nàng mắc kẹt đã lâu bỗng nhiên đột phá.
Tu vi của nàng đã tăng lên Địa Tiên trung kỳ.
“Sao, sao ta lại như vậy?”
Ngọc Yên nghẹn họng nhìn Lý Nguyên và Dương Mi đạo nhân: “Trà này rốt cuộc là cái gì?”
Dương Mi đạo nhân cười nói: “Sao lỗ tai của cô nhóc ngươi lại không thính như vậy, chẳng phải vừa rồi ta đã nói sao, đây là trà Ngộ Đạo.
Có thể khiến tâm tư người ta biến đổi kỳ ảo, tiến vào giác ngộ, vừa rồi ngươi chính là... giác ngộ, cho nên mới đột phá bình cảnh.”
Hắn tiếc nuối lắc đầu nói: “Đáng tiếc ngươi uống quá ít, nếu như tích góp đủ pháp lực, có thể luôn đột phá bình cảnh.”
Tạch! Cằm của Ngọc Yên lập tức rơi xuống đất.
Tiến vào giác ngộ! Đột phá bình cảnh! Trời ạ, lẽ nào đây là trà Ngộ Đạo sao? Ngọc Yên chỉ cảm thấy da đầu sắp nứt ra rồi.
“Không phải trà Ngộ Đạo là Hỗn độn linh căn sao, sao hồng hoang lại có được?”
Ngọc Yên không thể tưởng tượng nổi nhìn Lý Nguyên và Dương Mi đạo nhân.
Dương Mi đạo nhân cười nói: “Thủ đoạn của tiểu tử này nhiều lắm, ngươi ở lại thêm mấy ngày là biết thôi.”
Ngọc Yên nhìn Lý Nguyên thong dong tự nhiên, nàng phát hiện đối phương lại thần bí như thế.
Hiện tại, trong lòng nàng có một nghi ngờ rất lớn.
Hai người này rốt cuộc là ai? Tại sao lại uống được trà Ngộ Đạo, còn có thể bình tĩnh tự nhiên như vậy, nếu đã là nước trà quý giá như vậy, không phải nên giữ lại đến thời điểm tương lai đột phá bình cảnh hẵng uống sao? Sao có thể lãng phí như vậy? Đây không phải là phung phí chí bảo sao? Nhìn trà Ngộ Đạo trước mắt còn lại nửa chén, Ngọc Yên vô cùng muốn tìm một cái bình đựng lại.
Nàng không nỡ uống.
Dương Mi đạo nhân vừa uống nước trà, vừa nháy mắt hỏi Lý Nguyên: “Sao ngươi lại có thể quyến rũ được con gái của Trương Bách Nhẫn vậy?”
Ngọc Yên hoảng hốt đỏ mặt, không dám nhìn vào ánh mắt của Lý Nguyên.
Đồng thời, nàng cũng hơi ngạc nhiên.
Vậy mà lão già này lại biết nàng là con gái của Trương Bách Nhẫn.
Phải biết rằng, cho dù là cung nữ trong Thiên cung không biết sự khác biệt giữa Hạo Thiên Ngọc Đế với Trương Bách Nhẫn.
Trương Bách Nhẫn thật ra là thiện thi của Hạo Thiên.
Thất tiên nữ bọn họ cũng là con gái mà Trương Bách Nhẫn sinh ra lúc lịch kiếp ở nhân gian.
Dao Trì Vương Mẫu không phải là mẹ ruột của bọn họ.
Vì vậy, mặc dù Thất tiên nữ bọn họ là công chúa, nhưng địa vị ở Thiên Đình thật ra vốn không tính là cao bao nhiêu.
không được Dao Trì Vương Mẫu yêu thích.
Lão già này rốt cuộc là ai? Tại sao liếc mắt một cái đã nhìn ra thân phận của ta? Lý Nguyên liếc Dương Mi đạo nhân một cái: “Ngươi không biết nói chuyện thì đừng mở miệng, không ai xem ngươi là câm đâu.”
Quyến rũ, từ này khó nghe quá rồi đó.
Trên trán của Dương Mi đạo nhân lập tức sinh ra ba đường màu đen, hắn tức giận thổi râu: “Ngươi không biết tôn trọng người già chút nào cả.”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Bởi vì con người ngươi già mà không đứng đắn.”
Dương Mi đạo nhân nói: “Ta chẳng phải là thằng nhãi Nguyên Thủy Thiên Tôn, sao lại là già mà không đứng đắn.”
“Phụt!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận