Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1666 - Hy vọng là anh em ruột!

Phan Kim Liên nhìn hành động thân mật của Nữ Oa và Lý Nguyên, đố kỵ trong lòng gần như sắp nổi điên.
Đứa nhỏ phóng đãng, rốt cuộc là người nào?
Lại động tay động chân đối với Lý Nguyên, nàng không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?
Nàng không nhìn thấy Lý Nguyên cũng ghét bỏ nàng, không cần nàng ôm sao?
Tại sao không có một chút biết điều vậy?
Nữ Oa thấy Phan Kim Liên lại dám chửi bới nàng là đứa nhỏ phóng đãng ở trong lòng, trán lập tức nổi ba vạch đen.
Dâm phụ, rốt cuộc ai mới là đứa nhỏ phóng đãng?
Rốt cuộc người nào mới không tự biết điều vậy?
Vì tức giận Phan Kim Liên, Nữ Oa lập tức kéo Lý Nguyên từ chỗ ngồi lên, sau hai tay ôm lấy cánh tay Lý Nguyên, kéo về phía hậu viện: “Chúng ta đi nhanh đi, về phía sau viện làm kẹo đường cứng và khô bò, ta hơi nóng vội rồi.”
Nhìn xem, đây không phải là Lý Nguyên cho ta ôm sao?
Hắn nào có ghét bỏ ta?
Hừ!
Lý Nguyên đứng bật dậy, đầu hàng đi theo Nữ Oa tới sân sau.
Hắn và Nữ Oa không chào hỏi Phan Kim Liên.
Đảo mắt, trong hành lang, cũng chỉ còn lại có một người Phan Kim Liên.
Sắc mặt người kia một trận xanh, một trận đỏ, một trận trắng.
Có tủi thân, có tức giận, có khó chịu, có lúng túng vô cùng.
Vẻ mặt có vẻ phức tạp không dứt.
Loại cảm giác bị người ta khinh thường, khiến mỗi tế bào của Phan Kim Liên có vẻ khó chịu vô cùng. Nàng cảm giác mình giống như một con vịt con xấu xí không người nào quan tâm!
Không được coi trọng, bị người ta ghét bỏ!
Phan Kim Liên cắn môi, đứng nguyên tại chỗ sửng sốt một lúc lâu, sau đó mới phục hồi lại tinh thần.
Hiển nhiên nàng không tiếp tục sống ở chỗ này, sắc mặt khó coi đi ra ngoài cửa.
Chẳng qua, đi vài bước, đột nhiên nàng lại nhớ ra gì đó.
Lập tức xoay người đặt chiếc túi thơm đã thêu trong tay, đặt ở trên quầy bar.
Dùng cuốn tiểu thuyết Lý Nguyên mới vừa đọc đè lên.
Hi vọng, Lý công tử có thể cảm nhận được tâm ý của ta.
Sau khi để túi thơm xuống, lúc này nàng mới rời khỏi khách điếm.
Trở lại khách điếm, Võ Đại Lang đang dọn dẹp bếp lò.
Hắn nhìn thấy sắc mặt Phan Kim Liên không tốt, không khỏi đặt bếp lò trong tay xuống, quan tâm hỏi: “Nương tử, ngươi làm sao vậy, sao sắc mặt khó nhìn như vậy? Bị bệnh sao?”
Phan Kim Liên lại chưa trả lời Võ Đại Lang, nàng đi thẳng lên lầu các, sau đó ngồi ở trước bàn trang điểm, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm bản thân trong gương.
Trước kia, nàng cảm giác mình thiên sinh lệ chất, cực kỳ xinh đẹp.
Nhưng sau khi gặp Nữ Oa, nàng thay đổi không hề tự tin như vậy nữa.
“Khà khà, ta giúp ngươi đuổi thiếu phụ đi rồi, ngươi cảm tạ ta như thế nào?”
Vừa đi vào sân sau, giọng điệu Nữ Oa tranh công, đắc ý hỏi Lý Nguyên hỏi.
Dĩ nhiên, nàng vẫn ôm cánh tay Lý Nguyên không buông ra.
“Ngươi làm cái gì mà ta phải cảm tạ ngươi.”
Lý Nguyên rất cạn lời.
Vẻ mặt Nữ Oa cơ trí nhìn Lý Nguyên, giảo hoạt nói: “Đừng cho là ta không biết, ngươi cố ý để lộ chuyện xảy ra giữa Phan Kim Liên và ngươi cho ta xem, chính là muốn mượn tay của ta đuổi nàng đi.”
Tuy, tu vi Phan Kim Liên vô cùng thấp, nhưng lại liên lụy đến Lý Nguyên.
Nếu như không phải là Lý Nguyên cố ý gây nên, Nữ Oa gần như không nhìn thấu chuyện đã xảy ra giữa Phan Kim Liên và Lý Nguyên.
Nữ Oa suy nghĩ cẩn thận điểm này, mới phản ứng lại, do đó tranh công với Lý Nguyên.
Lý Nguyên thấy Nữ Oa nhìn thấu, cũng không phủ nhận.
“Hà bao kia chính là cảm tạ ngươi.”
Nữ Oa móc hà bao ra, thấy thế nào cũng thích: “Hì hì, đây là món quà đầu tiên ngươi tặng cho ta, ta sẽ cất giữ tử tế.”
Lý Nguyên im lặng nói: “Ngươi ở chỗ này của ta ăn nhiều bánh ngọt như vậy, đồ ăn vặt, chẳng lẽ không tính là quà tặng à?”
Nữ Oa: “Quà tặng ta nói có thể giữ gìn, bánh ngọt, đồ ăn vặt cũng bị ăn vào bụng, dĩ nhiên không tính.”
Lý Nguyên thấy Nữ Oa còn ôm cánh tay hắn, lập tức rút cánh tay từ trong tay Nữ Oa ra.
Đột nhiên sau đó xoay người đi về phía quầy.
Nữ Oa hô: “Ngươi đi đâu?”
Lý Nguyên: “Đọc sách.”
Nữ Oa vội la lên: “Không phải là ngươi phải dạy ta làm kẹo đường cứng và khô bò sao?”
Lý Nguyên: “Phương pháp cũng sớm đã giao cho ngươi, không có gì đáng dạy nữa.”
Nữ Oa: “Có thể không dạy, nhưng ngươi phải làm cho ta, không làm cho ta thì ta ăn cái gì?”
Lý Nguyên: “...”
Muốn ăn mới là mục đích của ngươi đúng không!
Đồtham ăn này!
Hắn cất bước nhanh hơn.
Nữ Oa nhanh chóng đuổi theo, ngăn ở trước người Lý Nguyên: “Nhanh làm cùng ta đi, nếu không ta kể chuyện ngươi trêu hoa ghẹo nguyệt, câu dẫn nữ nhân có chồng cho Đát Kỷ nghe.”
Phốc!
Lý Nguyên không nhịn được, lập tức phun ra một ngụm nước có ga.
Vừa hay phun lên mặt Nữ Oa.
“Năng lực thêm dầu thêm mỡ của ngươi cũng quá bất hợp lí đi?”
Lý Nguyên cạn lời phỉ nhổ.
Nữ Oa: “...”
Mặt nàng đen đi nói: “Ta, ta, ta muốn ngươi lau sạch sẽ cho ta!”
“Phụt!”
Lại là một ngụm nước ga.
Nữ Oa: “...”
"Cha, chính là chỗ này.”
Hoa Tử Hư dẫn cha, đi tới trước Có gian khách điếm, chỉ khách điếm trước mắt, nói với Hoa Hữu Đạo.
Hôm nay Hoa Hữu Đạo mặc một thân thường phục, hắn liếc mắt đánh giá khách điếm, bình thường, không có cái gì đặc biệt.
“Cha, mời vào.”
Hoa Tử Hư vén rèm cửa lên cho cha, tỏ ý bảo cha vào trước.
Hoa Hữu Đạo thong dong đi tới khách điếm, tiến vào đại đường.
Trong hành lang có vẻ rất im lặng lạnh lẽo.
Ngoài một cặp nam nữ trẻ tuổi đang đánh cờ ở nơi nào đó, trong khách điếm không có những người khác.
Nhìn thấy đôi nam nữ trẻ tuổi, trong mắt Hoa Hữu Đạo vốn không gợn sóng sợ hãi lập tức hiện lên vẻ kinh diễm.
Sống lâu như vậy , hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người phong tư tuyệt vời như vậy.
Nam đẹp trai phóng khoáng, siêu phàm xuất trần.
Nữ thì nghiêng nước nghiêng thành, thánh khiết cao quý.
Ở trong lòng Hoa Hữu Đạo, Thái thượng hoàng Lý Nhị cùng với Hoàng thái hậu Trưởng Tôn Vô Cấu, có thể nói là một đôi phong tư tuyệt vời trên thế giới này, long phượng chân chính danh xứng với thực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận