Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1772 - Suy diễn của Triệu Tri Dịch

Đúng là người không biết không sợ!
Tuy Triệu Tri Dịch đang nói nói chuyện với Quách Tĩnh, nhưng trong lòng lại nhất tâm nhị dụng truyền âm cho chim thiên đường đuôi phướn.
“Ta đã phát hiện ra bí mật của sân này.”
“Vậy thì sao?”
Văn Đạo Nhân cũng truyền âm trả lời, chỉ là giọng điệu đầy giễu cợt.
Triệu Tri Dịch tiếp tục truyền âm: “Tục ngữ nói người nhìn thấy có phần, những bảo vật này chia cho ta phân nửa, yêu cầu này không quá phận chứ?”
Văn Đạo Nhân cười lạnh, nói: “Ha hả, chỉ sợ ngươi có mạng cầm, nhưng không có mạng hưởng.”
Triệu Tri Dịch lạnh lùng nói: “Ta khuyên ngươi không nên ăn mảnh một mình, bằng không ta sẽ tiết lộ bí mật của sân nhỏ ra, ngươi có cảm thấy những Thánh Nhân, Chuẩn Thánh ở Hồng Hoang có thể thờ ơ không? Ngươi còn có thể canh giữ dược những bảo vật đầy trong cái sân này sao?”
Văn Đạo Nhân ung dung nói: “Ta cảm thấy chắc chắn bọn họ sẽ không làm gì.”
Việc này, hắn rất nắm chắc.
Bởi vì cho dù cấp Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh mấy lá gan, bọn họ cũng không dám tơ tưởng bảo vật trong sân này!
Triệu Tri Dịch thấy chim thiên đường đuôi phướn kia dầu muối không ăn, hoàn toàn không bị uy hiếp, lông mày không khỏi hơi nhíu lại.
Có chuyện gì xảy ra với con chim thiên đường đuôi phướn này vậy?
Sao lại cứng như thế?
Chẳng lẽ, hắn thật sự không sợ ta tiết lộ bí mật của sân ra ngoài sao?
Nếu Thánh Nhân biết nơi này có nhiều Hỗn độn linh căn như vậy, chẳng phải sẽ đoạt vỡ đầu sao?
Đến lúc đó cái con chim ngu ngốc này còn có chỗ tốt gì chứ?
Chẳng qua, nếu ta tiết lộ bí mật cái sân nhỏ này thì ta cũng không chiếm được chỗ tốt.
Dù sao thực lực của ta bây giờ, chống lại Thánh Nhân vẫn là kém hơn một chút.
Cho nên, ta không thể tiết lộ bí mật về sân nhỏ này ra ngoài.
Đúng rồi, con chim ngu ngốc này cũng tính toán đúng điểm này, nên lúc này mới không thấy sợ hãi, không sợ uy hiếp của ta?
Đúng, nhất định là như vậy.
Con chim này cũng không phải quá ngốc.
Chỉ là, hắn tính nhiều đến đâu cũng không tính ra được ta có một hệ thống.
Chỉ cần ta hoàn thành tiếp một tang lễ khác, thì có thể thực lực của ta sẽ tăng lên được cảnh giới Thánh Nhân.
Đến lúc đó, tất cả bảo vật trong cái sân này đều là của ta!
Để cho con chim ngu này khóc đi khóc đi thôi!
Nghĩ đến bộ dạng phát điên của chim thiên đường đuôi phướn, trong lòng Triệu Tri Dịch âm thầm đắc ý không thôi.
Quách Tĩnh lo lắng sợ rằng Triệu Tri Dịch lại tiếp tùng xảy ra xung đột với con chim thiên đường đuôi phướn bí ẩn kia, hắn lập tức lôi kéo Triệu Tri Dịch ra khỏi phòng.
“Chúng ta đi ăn mì đi, mì ăn liền ở đây rất ngon, chỉ cần nếm qua một lần, đảm bảo các ngươi dư vị bất tận.”
Triệu Tri Dịch thuận thế đi theo Quách Tĩnh đi ra khách điếm.
Không lại nói thêm cái gì với chim thiên đường đuôi phướn.
…..
“Ngon quá, lớn như vậy rồi, cho tới bây giờ ta chưa từng ăn loại mì sợi nào ngon như thế.”
Trong đại sảnh, Dương Chí vừa ăn ngấu nghiến, vừa khen không dứt miệng.
Vừa rồi hắn còn ghét bỏ một tô mì mà tận hai mươi lượng bạc, một miếng xúc xích cũng muốn hai mươi lượng bạc, cảm thấy Hoàng Dung đang đùn giá lên quá cao.
Nhưng bây giờ hắn cảm thấy, đắt tiền cũng là có lý do của nó.
Triệu Tri Dịch nghe vậy, không khỏi gật đầu tán thành: “Tô mì này đúng là vô cùng ngon.”
Vốn dĩ trước khi ăn, Triệu Tri Dịch không ôm bao nhiêu hy vọng đối với mì ăn liền, xúc xích.
Dù sao, mỹ thực ở thế giới này có thể phong phú như thế giới của hắn sao?
Tuy nhiên, khi Triệu Tri Dịch nếm thử hương vị của mì ăn liền thì hắn phát hiện, mình đã quá khinh thường mỹ thực của thế giới này rồi.
Hương vị này, cảm giác này, hương thơm này, vậy mà đúng như Quách Tĩnh nói, khiến cho người ta dư vị vô tận, muốn ngừng mà không được!
Hoàng Dung thấy bộ dạng ba người ăn như hổ đói, không khỏi âm thầm đắc ý.
Hà hà, xem ra về sau có thể tiếp tục chênh lệch giá rồi!
Triệu Tri Dịch đột nhiên nói với Hoàng Dung: “Mì ăn liền này cùng với xúc xích là do cô nương làm ra sao? Quả là cao thủ nấu ăn.”
Hoàng Dung lắc đầu nói: “Đây là ông chủ của ta làm ra đấy, chứ không phải ta.”
Triệu Tri Dịch nghe vậy, nét mặt hơi sửng sốt, có vẻ hơi ngạc nhiên.
Hắn không ngờ người mang vẻ ngoài của một quý công tử kia lại biết nấu ăn, mấu chốt là kỹ năng nấu ăn lại còn nghịch thiên như vậy.
Không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài được.
Triệu Tri Dịch nhìn một vòng không nhìn thấy Lý Nguyên đâu, bèn hỏi Hoàng Dung: “Ông chủ của ngươi đâu, sao không thấy?”
Hoàng Dung: “Hắn đi phòng bếp nấu cơm.”
“Ngươi là tạp dịch không đi làm cơm, sao lại để cho ông chủ làm?”
Dương Chí khó hiểu nói.
Hoàng Dung: “Bởi vì ta làm, hắn và Tiểu Tê Tử đều ăn không vào.”
“Ặc, bày tỏ đồng tình với ngươi.” Dương Chí.
“Mặc niệm.” Triệu Tri Dịch.
“Mặc niệm.” Quách Tĩnh.
Hoàng Dung xù lông nói: “Nói cái gì đó, ta nấu cơm cũng ngon lắm đó có biết không, chẳng qua là so với ông chủ thì kém hơn chút thôi.”
Đột nhiên trong đầu Dương Chí chợt xẹt qua tia suy nghĩ, hỏi Hoàng Dung: “Nghe Quách Tĩnh nói, ông chủ của các ngươi có thể suy tính vận mệnh, không biết là thật hay giả?”
Hoàng Dung thản nhiên nói: “Đương nhiên là thật rồi.”
Tuy Hoàng Dung thấy Lý Nguyên là khoác lác đại vương, nhưng nàng không thể không thừa nhận, cho đến tận nay, suy tính của Lý Nguyên không bao giờ sai được.
Dương Chí thấy Hoàng Dung gật đầu, suy nghĩ trong lòng không khỏi càng thêm mãnh liệt.
Hắn muốn mời Lý Nguyên suy tính xem, cái chết kia của cha hắn đến cùng là ẩn giấu điều gì.
Vì sao sau khi cha hắn chết lại có nhiều đại năng tuyệt thế tới tham gia tang lễ, hơn nữa lại còn làm ra dị tượng lớn như thế?
Chín con rồng kéo quan tài kia, đã kéo thi thể của cha hắn đi nơi nào?
Vì sao mà mấy nhi tử khác của cha, cùng với thê tử, nhìn thôi đã thấy có vẻ không ai bì nổi, độc đoán vạn cổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận