Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 464 - Tại sao tất cả mọi người lại sợ Lý Nguyên như vậy?

Mặc dù Nam Cực Tiên Ông và Vân Trung Tử không thua gì Thập Nhị Kim Tiên, nhưng lại là cận thị của Nguyên Thủy Thiên Tôn, bình thường được Nguyên Thủy Thiên Tôn trọng dụng và tín nhiệm.
Nếu có thể khiến hai sư huynh cầu xin giúp, nói không chừng có thể khiến sư phụ bớt giận.
Nghĩ đến đây, Khương Tử Nha vội vàng dùng vẻ mặt đáng thương nhìn hai sư huynh.
Có lẽ hai sư huynh có thể hiểu được ánh mắt vô tội lại bất lực, Nam Cực Tiên Ông và Vân Trung Tử thấy vẻ mặt của sư phụ tức giận, mà trên mặt Khương Tử Nha có dấu năm ngón tay không nói, lại biểu hiện đau thương, trong lòng thật sự kỳ quái.
Sau khi hành lễ, Nam Cực Tiên Ông không khỏi tò mò hỏi: “Sư phụ sao vậy? sao lại tức giận như vậy?”
Nguyên Thủy Thiên Tôn lạnh lùng nói: “Khương Tử Nha này đắc tội Lý đạo hữu, có thể không làm ta tức giận sao?”
Nghe thấy ba chữ ‘Lý đạo hữu’, Nam Cực Tiên Ông và Vân Trung Tử giật mình, nhìn nhau hoảng sợ.
Trước đây bọn họ đã được Nguyên Thủy Thiên Tôn nhắc nhở, biết Lý đạo hữu này chính là công tử ca trước đó vả miệng sư phụ, người tàn nhẫn như thế, Khương Tử Nha lại dám đắc tội, quả thực là gây họa cho Xiển giáo.
Vẻ mặt Vân Trung Tử bất mãn trách cứ Khương Tử Nha, nói: “Sao ngươi có thể đắc tội với Lý tiền bối? Thật sự là hồ đồ!”
Nam Cực Tiên Ông cũng thở phì chỉ trích Khương Tử Nha: “Sao ngươi lại không thông minh như vậy, đây không phải là gây họa cho Xiển giáo sao?”
Thấy hai sư huynh nghe thấy cái tên Lý Nguyên thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, chẳng những không cầu xin giúp mình, ngược lại còn chỉ trích mình không thôi, trong lòng Khương Tử Nha càng thêm mơ màng.
Tại sao tất cả mọi người lại sợ Lý Nguyên như vậy? Lý Nguyên này rốt cuộc là ai, Xiển giáo không phải là đại phái đỉnh cấp hồng hoang sao? Chưa nghe đến còn có người sợ. Khương Tử Nha mang theo sợ hãi và nghi hoặc đi theo Nguyên Thủy Thiên Tôn tới Triều Ca...
“Nơi này chính là nhà của Lý công tử?”
Ngao Thuận vừa tò mò đánh giá phủ đệ, vừa hỏi con gái Ngao Thốn Tâm.
“Đúng, chính là nơi này.”
Ngao Thốn Tâm gật đầu nói.
“Ngươi mau gõ cửa đi.”
Ngao Thuận dặn dò con gái.
Ngao Thốn Tâm lo lắng nói: “Hay là chúng ta trở về đi, liều lĩnh đến thăm Lý công tử như vậy, có vẻ không tốt cho lắm.”
Chủ yếu là Lý Nguyên cho nàng áp lực quá lớn, khiến nàng không được tự nhiên ở trước mặt Lý Nguyên.
Ngao Thuận lắc đầu nói: “Đã đi tới nơi này rồi, sao có thể cứ như vậy trở về chứ, mau đi gõ cửa.”
Sau khi hắn nghe con gái nói về Lý Nguyên thì lập tức sinh ra tò mò không ngừng về Lý Nguyên, bởi vậy đợi mấy ngày sau đã bảo Ngao Thốn Tâm dẫn đường đến thăm Lý Nguyên.
Ngao Thốn Tâm hết cách, đành phải kiên trì đi gõ cửa.
Vẫn là Dương Hòe mở cửa.
Chỉ là lần này, Ngao Thốn Tâm không dám thất lễ với Dương Hòe như lần trước nữa, nàng lập tức cung kính hành lễ với Dương Hòe: “Bái kiến Dương bá, phụ thân ta- Tây Hải Long Vương đến bái kiến Lý công tử, xin Dương bá thông báo một tiếng.”
Dương Hòe thản nhiên nói: “Đi vào đi.”
Ngao Thuận và con gái đi vào viện, hai người họ nhìn thấy Lý Nguyên đang ngồi bên cạnh hồ nhàn nhã uống nước trái cây, đọc tiểu thuyết.
Còn có một khúc nhạc đẹp êm tai truyền ra từ trong hộp âm đặt trên bàn.
Bên cạnh còn có một nữ tử tuyệt sắc phong hoa tuyệt đại, thướt tha khiếp người đang nướng thịt.
Trông không được tự nhiên.
Ngao Thốn Tâm nhìn thấy nữ tử đó, đồng tử lập tức mở to gấp đôi.
Nàng không ngờ trên thế gian này còn có nữ tử hoàn mỹ, chim sa cá lặn như vậy.
Lần trước nàng nhìn thấy Nữ Oa và Hậu Thổ, còn cho rằng hai nương nương chính là nữ tử xinh đẹp nhất trên thế gian này, nhưng nhìn Thược Dược, nàng mới phát hiện còn có nữ nhân xinh đẹp hơn hai nương nương đó.
Nàng là ai? Có quan hệ gì với Lý Nguyên, sao lại xinh đẹp như vậy? Trong lòng Ngao Thốn Tâm ngay tức khắc có ba nghi vấn.
“Khụ.”
Ngao Thuận thấy con gái ngây ngốc, không biết giới thiệu đôi chút, không khỏi cố ý ho một tiếng.
Ngao Thốn Tâm nghe thấy tiếng ho khan của phụ vương, lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng hành lễ với Lý Nguyên: “Ngao Thốn Tâm bái kiến Lý công tử.” Nàng chỉ vào Ngao Thuận giới thiệu: “Đây là phụ vương ta- Tây Hải Long Vương, nghe ta nói đến sự tích của Lý công tử nên đặc biệt đến thăm.”
Ngao Thuận không dám thất lễ, lập tức ôm quyền hành lễ với Lý Nguyên nói: “Ngao Thuận mạo muội đến thăm, xin Lý công tử đừng trách hành động đường đột của ta.”
Lý Nguyên buông sách xuống, đánh giá Ngao Thuận một cái, gật đầu nói: “Ngồi đi.”
Ngao Thuận không lập tức ngồi xuống, mà lấy ra một chiếc rương lớn cỡ cối xay từ trong ống tay áo đặt trên mặt đất.
Hắn nói với Lý Nguyên: “Mạo muội đến thăm không có gì làm quà, nên mang cho Lý công tử một ít san hô, xà cừ, hải châu, Long Tiên Hương và các loại vật khác để Lý công tử thưởng thức, mong Lý công tử không chê.”
Nếu như những gì con gái nói đều là thật thì chắc chắn Lý Nguyên sẽ chướng mắt binh khí pháp bảo của Long cung, cho nên Ngao Thuận đặc biệt mang cho Lý Nguyên một ít đồ vật màu mè làm quà gặp mặt.
“Ngươi có lòng rồi.”
Lý Nguyên hiền hòa gật đầu với Ngao Thuận.
Mặc dù hắn chướng mắt mấy thứ này, nhưng phần tâm ý này của Ngao Thuận lại làm cho hắn hài lòng.
Nhiều người đến thăm hắn như vậy, cũng chỉ có Ngao Thuận là biết chủ động mang theo chút quà.
So ra thì Nữ Oa và Hậu Thổ lại không xem bản thân là người ngoài.
Mỗi lần đến đều là vừa ăn vừa uống, còn động tay động chân với hắn, dáng vẻ như thổ phỉ lẻn vào thôn.
Không chút thục nữ nào cả! Ngao Thuận thấy Lý Nguyên vốn không chê quà của hắn, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Vừa nãy lúc hắn nhìn thấy hộp âm tinh xảo không ngừng, thật ra cũng hơi ngại lấy quà ra.
So với hộp âm thì chút quà mọn này của hắn trông quá bình thường rồi.
Xem ra con người Lý Nguyên rất dễ nói chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận