Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1247 - Hai đứa cháu gái tìm tới cửa!

Nhiếp Tiểu Thiến thấy Lý Nguyên muốn đi, vội vã gọi.
Lý Nguyên nhìn Nhiếp Tiểu Thiến.
Nhiếp Tiểu Thiến: “Ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi đang ở nơi nào không? Chờ sau khi ta tu luyện thành tiên, xong đi tìm ngươi.”
Lý Nguyên nói nơi ở Triều Ca và Trường An cho Nhiếp Tiểu Thiến và Yến Xích Hà.
Nhiếp Tiểu Thiến và Yến Xích Hà âm thầm nhớ hai địa chỉ này.
Lý Nguyên phất tay với hai người, rồi xoay người rời khỏi lương đình.
Nhiếp Tiểu Thiến nhìn theo bóng dáng của Lý Nguyên càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất không thấy nữa.
Nàng không biết, về sau còn có cơ hội nhìn thấy Lý Nguyên không.
Dù sao, tu tiên cũng không dễ dàng như vậy.
“Không xong: “
Đột nhiên, Nhiếp Tiểu Thiến nhớ ra cái gì đó, chỉ thấy nàng hét to một tiếng, vội vã chạy ra khỏi lương đình.
“Ngươi làm sao vậy?”
Yến Xích Hà không hiểu Nhiếp Tiểu Thiến đột nhiên nổi điên làm gì.
Nhiếp Tiểu Thiến chỉ chỉ ô hoa đào trong tay nàng, vẻ mặt lo lắng nói: “Lý công tử đã quên ô hoa đào, ta phải chạy nhanh đưa cho hắn.”
Yến Xích Hà nói sâu xa:
“Có lẽ, hắn cũng không phải là quên: “
Nhiếp Tiểu Thiến đột nhiên ngừng bước, kinh ngạc nói: “Ngươi nói hắn cố ý để lại cho ta... Nhưng, đây chính là Tiên thiên chí bảo đó!”
Tặng người khác Tiên thiên chí bảo, cái này cũng quá hào phóng rồi!
Nghĩ cũng không dám nghĩ.
Yến Xích Hà nói: “Với thân phận của Lý tiền bối, Tiên thiên chí bảo trong mắt hắn, chỉ sợ cũng bình thường giống như đao kiếm ở trong mắt chúng ta. Hơn nữa, với tu vi của hắn, trí nhớ có thể kém như vậy sao?”
Nhiếp Tiểu Thiến nghe vậy, chỉ cảm thấy Yến Xích Hà phân tích rất có lý, nàng không khỏi có chút tin tưởng, ô hoa đào này, quả thật là Lý Nguyên cố ý để lại.
Mình lại có một Tiên thiên chí bảo!
Nhiếp Tiểu Thiến có chút choáng váng.
Yến Xích Hà nhìn Nhiếp Tiểu Thiến, đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc: “Ngươi không bung dù, không sợ ánh mặt trời nữa hả?”
Thì ra, lúc Nhiếp Tiểu Thiến vừa cầm ô hoa đào chạy ra lương đình, bởi vì quá nhanh nên không bung dù, nhưng ánh mặt trời cũng không làm tổn thương đến nàng.
Thế cho nên Nhiếp Tiểu Thiến cũng đã quên chuyện bản thân sợ ánh mặt trời.
Nàng được Yến Xích Hà nhắc nhở, lúc này mới nhớ tới bây giờ mình đang đứng dưới ánh mặt trời.
Nhiếp Tiểu Thiến kinh ngạc kêu lên: “Đúng vậy, sao ta không sợ ánh mặt trời nữa?”
Nàng đón ánh mặt trời, thân xuất thủ chưởng, chỉ cảm thấy ấm áp, cũng không còn cảm thấy đau đớn như bị lửa đốt cháy.
Yến Xích Hà suy đoán nói: “E rằng, đây cũng là Lý lão đệ gây nên.”
Nhiếp Tiểu Thiến suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng chỉ có nguyên nhân này.
Nàng đột nhiên nghĩ đến cái gì, suy đoán nói: “Chẳng lẽ, nguyên nhân là bởi ta uống vài chén trà nước kia? Hẳn là đúng rồi, ta nói vì sao nước trà kia uống ngon như vậy, sau khi uống cả người còn tràn đầy lực lượng, thì ra, đó không phải ảo giác.”
“Bốp.”
Đúng lúc này, Nhiếp Tiểu Thiến đột nhiên thấy Yến Xích Hà tự tát hắn một cái, có vẻ hối tiếc không thôi.
“Đạo trưởng làm sao vậy?” Nhiếp Tiểu Thiến không hiểu hỏi Yến Xích Hà.
Yến Xích Hà đấm ngực giậm chân nói: “Lý lão đệ rõ ràng để cho ta tự mình rót trà, tại sao ta không rót!? Tại sao?”
Nhiếp Tiểu Thiến: “...”
Sau khi Yến Xích Hà biết được nước trà bất phàm, trong lòng hối hận không ngớt.
Trước đó Lý Nguyên cũng mời hắn uống, chỉ là hắn thích uống rượu, không thích uống trà nên mới không uống.
Kết quả, lại bỏ lỡ một cơ duyên.
Nước trà của Đại Đạo Chí Cao uống, có thể dở sao?
Chỉ sợ còn thần kỳ hơn bất kỳ linh đan diệu dược nào!
Nhưng lại bị chính ta bỏ lỡ!
Hối hận!
Hai năm sau.
Vùng ngoại ô Kỳ huyện.
Hai thân ảnh mảnh khảnh đang đón ánh mặt trời đi trên đường lớn.
Đây là hai nữ hài, trông tuổi cũng không lớn.
Một người mười bốn mười lăm tuổi, một người mới bốn tuổi.
Nữ hài mười bốn mười lăm tuổi, dáng dấp duyên dáng yêu kiều, tự nhiên phóng khoáng.
Nàng mặc một bộ áo dài màu thủy lam, tóc hai bên trán được búi thành búi tròn với một bên là sợi dây màu xanh lam, mái tóc sau đầu khoác lên phía sau, đẹp đẽ, lại không mất ưu nhã.
Nữ hài bốn tuổi trông phấn điêu ngọc trác, hai con mắt lại to lớn sáng ngời, giống như búp bê.
Chỉ là, diện mạo nữ hài tuy nhìn còn non nớt, nhưng vẻ mặt của nàng cũng rất nghiêm túc, bất cẩu ngôn tiếu.
Khi đi bộ, ngẩng đầu ưỡn ngực, lưng thẳng tắp, còn chắp hai tay sau lưng, trang nghiêm như thần thái của một tiểu đại nhân.
Lúc nàng đi bộ cũng không kêu mệt kêu khổ giống như những đứa trẻ khác.
“Muội muội, ngươi có mệt không, có muốn tỷ tỷ cõng ngươi không?”
Vẻ mặt Hoàng Vĩ Kỳ quan tâm hỏi muội muội.
Giọng nói uyển chuyển, rất dịu dàng.
Tiểu cô nương trầm giọng nói: “Trẫm đường đường là Đại Đế, làm sao có thể để cho người khác cõng, còn ra thể thống gì?”
Hoàng Vĩ Kỳ thấy muội muội lại xưng mình là trẫm, chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.
Muội muội này của nàng, sau khi mẫu thân nhặt về thu dưỡng, vẫn tự xưng là trẫm.
Hơn nữa, nàng cũng chưa bao giờ gọi mẫu thân là mẫu thân, cũng chưa bao giờ gọi nàng là tỷ tỷ. Nàng nói nàng là nữ đế, vì vậy không có ai có tư cách làm mẫu thân và tỷ tỷ nàng.
Không chỉ như thế, mẫu thân đã từng lấy cho nàng một cái tên, gọi Hoàng Vĩ Du.
Kết quả nàng nói nàng không nên lấy tên này, sau đó tự cho mình lấy một cái tên nam tính hóa, gọi Tô Trường Ly.
Hoàng Vĩ Kỳ và mẫu thân uốn nắn nhiều lần, nhưng Tô Trường Ly vẫn làm theo ý mình như cũ.
Mẫu thân là một người dịu dàng, nàng thấy muội muội bướng bỉnh, liền mặc ý Tô Trường Ly trung nhị.
Hoàng Vĩ Kỳ nhắc nhở muội muội: “Muội muội đến chỗ cữu cữu, cũng đừng trung nhị như thế, bằng không cẩn thận hù cữu cữu sợ.”
Nói đến người cữu cữu này, Hoàng Vĩ Kỳ có vẻ vô cùng tò mò, bởi vì trước đó nàng và muội muội một lần cũng chưa từng gặp.
Nếu như không phải khoảng thời gian trước, Tô Trường Ly đột nhiên có một ý nghĩ kỳ lạ, vậy mà còn nói muốn bỏ nhà ra đi, đi ra ngoài tìm kiếm Linh Tài Tiên Thảo, trợ giúp nàng tu luyện tiên pháp, mẫu thân lúc này mới nói lần đầu tiên, các nàng có một người cữu cữu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận