Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2195 - Mai Thiên Vũ mờ mịt!

Đây là tên của con Kim Long này sao?
Còn có, chủ nhân trong miệng con chim giẻ cùi này là ai?
Lý Nguyên chăng?
Ngay lúc tâm trạng Mai Thiên Vũ còn đang rối rắm, con Kim Long khổng lồ kia đã lên tiếng:
“Không có gì, nàng muốn bắt ta nên ta chỉ mới đùa với nàng một chút mà thôi. Tiểu Văn Tử không nên căng thẳng.”
Nói xong, con Kim Long ở viện tử khổng lồ trên không trung lập tức biến mất. Cảm giác đè ép kinh khủng kia cũng biến mất không thấy bóng dáng.
Mai Thiên Vũ cảm thấy hai tay rung lên dữ dội. Con cá chép vốn bị nàng bắt giữ đã nhẹ nhàng giãy ra khỏi bàn tay nàng, tiếp tục chầm chậm ung dung bơi lội bên trong hồ nước.
Như thể tất cả những thứ vừa mới xuất hiện đều là ảo giác của nàng vậy.
Mai Thiên Vũ nhìn cá chép ở trong hồ nước một chút rồi lại nhìn chim giẻ cùi ở trước mặt, nói: “Cái đó, mới vừa nãy ta không có xuất hiện ảo giác đấy chứ?”
Văn đạo nhân nhìn Mai Thiên Vũ ngốc hết chỗ chê, thản nhiên nói: “Con rồng khổng lồ ban nãy chính là ảo ảnh mà Hoằng Thắng tạo ra. Bản thể của hắn cơ bản không có cách nào từ trong phiến Hồng Mông tinh hải này bay ra ngoài.”
“Hồng Mông tinh hải, ngươi nói cái hồ nước này sao?”
Mai Thiên Vũ nhìn cái hồ nước chỉ có mấy mét vuông ở trước mắt này, có làm sao cũng không nhìn ra cái hồ nước này có liên hệ gì đó với Hồng Mông tinh hải.
Văn Thiên đạo nhân bình thản nói: “Cái hồ nước này chính là Hồng Mông tinh hải biến thành. Đương nhiên, bây giờ chút tu vi này của ngươi tuyệt nhiên không nhìn ra.”
Mai Thiên Vũ không ngờ mình lại bị một con chim nhìn khinh bỉ.
Có điều nàng cũng không so đo với Văn đạo nhân. Nàng tiếp tục hỏi Văn đạo nhân: “Con cá chép này cũng là một vị tu luyện giả đúng không? Sao nó lại tu luyện ở trong hồ nước vậy?”
Văn đạo nhân: “Hoằng Thắng đã từng phạm phải sai lầm nên mới bị chủ nhân cố ý vây hãm ở trong phiến Hồng Mông tinh hải này.”
Mai Thiên Vũ: “Chủ nhân mà ngươi nói có phải là Lý Nguyên hay không?”
Văn đạo nhân: “Nếu không thì sao?”
Mai Thiên Vũ: “…”
Nàng phát hiện, tính tình con chim giẻ cùi này không được tốt lắm.
Nó nói chuyện lúc nào cũng vênh mặt hất hàm sai khiến.
Nhưng vì muốn biết nhiều hơn một chút thông tin từ trong miệng con chim giẻ cùi này, Mai Thiên Vũ đành phải nhẫn nhịn cảm giác khó chịu của mình, tiếp tục hỏi Văn đạo nhân: “Có phải con cá chép này rất lợi hại hay không? Mới vừa rồi ta cảm giác ảo ảnh mà nó tạo ra còn khủng khiếp hơn cả đại năng Chuẩn Thánh nữa.”
Văn đạo nhân: “Hoằng Thắng lại chính là một vị cường giả Đại Đạo, ngươi nói coi hắn có lợi hại hay không? Vậy mà ngươi còn muốn đi bắt hắn, thật là không biết chữ chết viết ra sao mà.”
Mai Thiên Vũ ngạc nhiên đến nỗi há hốc mồm. Nàng không thể tin nhìn con cá chép bên trong hồ nước, ngơ ngác nói: “Ngươi nói nó là cường giả Đại Đạo ư, điều này sao có thể, sao nó lại lợi hại như vậy được chứ?”
Tuy nàng nghi ngờ con cá chép này rất lợi hại, nhưng có làm sao cũng không ngờ tới nó sẽ lợi hại đến trình độ này.
Văn đạo nhân nhìn dáng vẻ hoài nghi của Mai Thiên Vũ, lập tức bất mãn nói: “Hừ, Văn đạo gia có khả năng đi lừa ngươi sao? Ngươi có cái gì đáng để Văn đạo gia phải lừa đây?”
Mai Thiên Vũ nhìn dáng vẻ hò hét hống hách của chim giẻ cùi, không nhịn được thử lên tiếng thăm dò: “Thì sao, lẽ nào ngươi cũng là một vị cường giả Đại Đạo?”
Khóe miệng Văn đạo nhân giật giật, lập tức mặt đầy buồn bực lên lại cây xoài của hắn.
Hắn cách Đại Đạo có lẽ vẫn còn kém một trăm lẻ tám ngàn dặm nữa.
Mai Thiên Vũ thấy chim giẻ cùi đột nhiên rầu rĩ không vui, còn hơi khó hiểu không giải thích được mình đã đắc tội với con chim giẻ cùi tự xưng Văn đạo gia này ở chỗ nào.
Nhưng có một chuyện Mai Thiên Vũ có thể khẳng định.
Cái viện tử nhìn có vẻ như bình thường này hình như rất không bình thường.
Mai Thiên Vũ ôm tâm trạng phức tạp, bắt đầu mò tảo quần đới.
Cũng không biết có phải là tác dụng của tư tưởng hay không. Mai Thiên Vũ phát hiện, lúc nàng mò tảo quần đới, gợn sóng đung đưa trên mặt nước, cảm giác thần bí giống như là đường vân tinh hà vậy.
Còn có, trên tảo quần đới hình như cũng có linh quang lấp lóe, đạo văn bay múa.
Nhưng đợi nàng vớt tảo quần đới ra nhìn kỹ thì lại nhìn không ra chút gì khác thường. Mai Thiên Vũ vớt một nắm tảo quần đới lớn, sau đó cầm tảo quần đới đi đến bên cạnh Tiểu Long Nữ.
Nàng hỏi Tiểu Long Nữ: “Long tỷ tỷ, mớ tảo quần đới này đã đủ chưa?”
Tiểu Long Nữ nhìn tảo quần đới trong tay Mai Thiên Vũ một chút, gật đầu đáp: “Đủ rồi.”
Mai Thiên Vũ hơi do dự, đột nhiên hỏi Tiểu Long Nữ: “Chuyện vừa rồi… Long tỷ tỷ có nhìn thấy không? Điều mà con chim giẻ cùi đó nói là sự thật sao? Cái hồ nước kia thật sự là một phiến Hồng Mông Tinh Hải sao? Còn con cá chép đó thật sự là một vị cường giả Đại Đạo ư?”
Tiểu Long Nữ đã ở lại trong khách điếm thời gian dài nên cũng biết rất nhiều chuyện ở trong khách điếm.
Vì vậy nên ban nãy nàng mới có thể giữ được bình tĩnh.
Nàng gật đầu nói: “Điều Văn đạo nhân nói là sự thật.”
Sau đó nàng lại ngậm miệng không nói!
Ặc!
Mai Thiên Vũ nhìn bộ dạng tích chữ như vàng của Tiểu Long Nữ, quả thật đã bị thuyết phục.
Tỷ tỷ, ngươi có thể nói nhiều thêm hai chữ được không!
Có điều câu trả lời tích chữ như vàng của Tiểu Long Nữ đã khiến cho Mai Thiên Vũ vô cùng tin phục.
Điều này lập tức khiến cho nội tâm nàng liên tục kích động.
Không ngờ cái hồ nước nho nhỏ này, con cá chép tầm thường này lại trâu bò đến như vậy.
Cũng không biết ở trong khách điếm này có còn chỗ nào khác trâu bò nữa không?
Mai Thiên Vũ nghĩ tới đây thì không nhịn được nhìn lướt qua bốn phía.
Nàng đột nhiên chú ý tới từng đống quả xoài trái lớn, quả vải và nho, bỗng dưng không nhịn được nuốt vào một ngụm nước miếng.
Trái cây là thứ mà nàng rất thích.
Đặc biệt là trái xoài, quả vải và nho, quan trọng là nàng rất “tốt bụng”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận