Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1840 - Ngoài hoang dã, một nữ tử!

Nàng không phát hiện ở cách mấy mét đang ngồi Lý Nguyên, mà Lý Nguyên cũng không lên tiếng, phá hư phần yên tĩnh này.
Vào lúc này, lại có một tiếng bước chân nặng nề, đột ngột từ xa tới gần truyền đến, rất nhanh, chỉ thấy một đại hán lực lưỡng có mái tóc hoa râm, rối bù, quần áo rách rưới, râu tóc đều dài xuất hiện trong tầm mắt Lý Nguyên.
Nữ tử cũng nghe thấy động tĩnh, nhưng nàng lại không hề nhìn đại hán, mà vẫn nhìn lên ánh trăng trên trời.
Cảm giác đối với chuyện gì, cũng không quan tâm.
Khí chất lạnh băng.
“Này, hài nhi của ta ở đâu, ngươi có nhìn thấy hắn không?”
Đại hán thấy áo trắng nữ tử, lập tức lớn tiếng hỏi nữ tử.
Nói chuyện, tỏ vẻ không đầu không đuôi.
Nữ tử áo trắng đưa mắt nhìn đại hán, dường như có phần phiền muộn vì đại hán quấy rầy thanh tịnh của nàng.
Song, nàng không mở lời, cũng không có để ý đại hán.
Đại hán thấy thế, không hề có dấu hiệu báo trước, chỉ thấy thân thể hắn ‘vụt’ một cái, liền nhanh như quỷ mị bay về phía nữ tử áo trắng.
Ngón tay như ưng trảo, không hề khách khí chụp lấy cánh tay nữ tử áo trắng.
Hư không vậy mà bị ngón tay của hắn vạch ra vết rách.
“Hài nhi của ta đâu? Vì sao ngươi không nói cho ta?”
Đại hán vừa công kích, còn vừa hỏi nữ tử áo trắng, có vẻ điên điên khùng khùng, nữ tử thấy đại hán công kích, vội vàng thi triển thần thông ngăn cản.
Hai bên tức khắc ở buổi tối yên tĩnh này, tranh đấu với nhau.
Có thể nhìn ra được, nữ tử áo trắng và đại hán điên, trong người bình thường, cũng coi như là cao thủ.
Chẳng những thân pháp nhanh nhẹn vô cùng, các loại pháp thuật dùng ra, cũng vừa nhanh vừa xảo quyệt.
Pháp thuật của hai người tuy uy lực cường đại vô cùng, nhưng từng chiêu đều giết đến đối thủ, không có một tia pháp lực lộ ra.
Thể hiện ra thủ đoạn khống chế xuất thần nhập hóa.
Chẳng qua, sau mấy chiêu giao thủ, nữ tử áo trắng lại hơi thở dốc.
Pháp thuật của nàng tuy rằng tinh diệu, thân pháp cũng như quỷ mị, nhưng thực lực của đại hán điên, lại mạnh hơn nữ tử áo trắng không ít.
Pháp thuật tinh diệu của nữ tử áo trắng, trực tiếp bị đại hán điên đại khai đại hợp công kích, càn quét đến chi linh vỡ nát.
Mắt thấy nữ tử áo trắng lộ ra dấu hiệu thất bại, đúng lúc này, chỉ thấy một bóng dáng nhỏ gầy, bỗng nhiên từ đằng xa bay tới, cũng gia nhập vào chiến đoàn.
Nam tử nhỏ gầy này dường như đều biết hai người đang tranh đấu, hắn kẹp giữa hai người đấu pháp, lên tiếng khuyên nhủ.
“Mọi người đừng đánh nữa, đều là người mình.”
Nghe thấy lời của nam tử nhỏ gầy, nữ tử áo trắng và đại hán mới dừng tay.
Chỉ là, đại hán điên dường như không biết nam tử nhỏ gầy, vẻ mặt hắn hầm hầm hỏi nam tử nhỏ gầy: “Ngươi là ai, vì sao nói ta và ngươi là người mình, sao ta không nhận ra ngươi?”
Nam tử nhỏ gầy có chút kích động hô lên với đại hán điên: “Cha, là ta, ta là nhi tử của ngươi, chẳng lẽ ngươi quên ta rồi?”
Đại hán điên nghe vậy, không khỏi quan sát kỹ nam tử nhỏ gầy mấy lần.
Lập tức, đại hán điên kích động đến khua tay múa chân: “Ha ha ha, ngươi đúng là nhi tử ta, ta tìm ngươi thật vất vả, hôm nay rốt cuộc tìm được ngươi.”
Thế là, nam tử nhỏ gầy và đại hán điên điên lập tức ôm nhau, hai người vừa cười vừa nhảy, tỏ vẻ kích động không thôi.
Mà nữ tử áo trắng bên cạnh, thì thờ ơ lạnh nhạt, im lặng không lên tiếng.
Đối với cảnh tượng cảm động hai phụ tử tương nhận này, không chút biểu cảm.
Khí chất thanh lãnh y hệt Hậu Thổ.
“Cha, một năm này, rốt cuộc ngươi đã đi đâu? Ta muốn tìm ngươi nhưng vẫn tìm không thấy?”
Sau khi nam tử nhỏ gầy kích động xong, bèn hỏi đại hán điên.
Đến nỗi Lý Nguyên bên cạnh, ba người đều không phát hiện.
Lý Nguyên chỉ an tĩnh ngồi đó, không làm gì cả, cùng cây cối tảng đá, thiên địa càn khôn xung quanh, dung hợp thành một thể.
Trừ khi tận mắt nhìn thấy Lý Nguyên, nếu không hoàn toàn không cảm nhận được khí tức của Lý Nguyên.
Nam tử nhỏ gầy và đại hán điên kể cho nhau nghe chuyện xảy ra của từng người sau khi ly biệt.
Nam tử nhỏ gầy thì nói chuyện có trật tự.
Nhưng đại hán điên, nói chuyện lộn xộn, khiến người ta căn bản nghe không rõ.
Mà nữ tử áo trắng cũng không hề rời đi, chỉ yên lặng đứng bên cạnh, lại nhìn ánh trăng trên trời.
Tựa như ánh trăng trên trời nhìn trăm lần cũng không chán.
Thông qua trò chuyện biết được, nam tử nhỏ gầy tên là Dương Quá, nữ tử áo trắng thì là sư phụ của Dương Quá.
Mà nam tử điên là nghĩa phụ của Dương Quá, tên là u Dương Phong.
Vốn dĩ, Dương Quá và u Dương Phong đang nói chuyện vui vẻ, nhưng mà, sau khi u Dương Phong biết được Dương Quá và nữ tử áo trắng tu luyện pháp thuật, tức khắc giận dỗi.
Hắn bất mãn trách mắng nhi tử của mình: “Sao ngươi lại bái một nữ tử làm sư? Nàng quá trẻ tuổi, bản thân e rằng cũng còn chưa xuất sư, lấy đâu ra năng lực dạy ngươi công pháp? Ngươi muốn tu luyện, cũng nên tu luyện với cha ngươi mới đúng.”
Nữ tử áo trắng thấy u Dương Phong ghét bỏ mình chưa xuất sư, nàng cũng không hề tức giận.
Vẫn an tĩnh nhìn trăng.
Dương Quá lại vội vàng thay sư phụ mình giải thích: “Cha, sư phụ đối xử với ta rất tốt, hơn nữa, tu vi của sư phụ, cũng không kém.”
u Dương Phong thấy nhi tử vì người khác giải thích, lập tức càng thêm bất mãn, hắn tức giận nói: “Thế nào, người khác đối xử tốt với ngươi, còn ta đối xử với ngươi không tốt hả?”
Dương Quá vội vàng cười làm lành nói: “Cha và sư phụ đều đối xử tốt với ta. Trên đời này, người đối xử với ta tốt nhất chính là cha và sư phụ.”
u Dương Phong nghe vậy, lúc này mới đổi giận thành vui: “Ha ha ha, Quá Nhi nhớ ta tốt với ngươi là được. Thế này đi, ta truyền thụ tuyệt học cả đời của ta hết cho ngươi, đảm bảo so với tất cả công pháp ngươi từng học trước đây, còn tinh diệu, tuyệt luân hơn nhiều.”
Dương Quá cũng không cự tuyệt, vui vẻ: “Được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận