Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 249 - Hậu Thổ, ta quá ngu ngốc quá ngây thơ

Thấy Hậu Thổ lại đi làm nũng với Lý Nguyên, Hằng Nga chỉ cảm thấy thiên lôi cuồn cuộn, ngũ lôi chấn động, tròng mắt và cằm trực tiếp rơi xuống mặt đất vì sợ hãi.
Trong lòng tàn sát bừa bãi như biển gầm, dâng lên hàng vạn cơn thủy triều, khiến tâm thần nàng rung động không ngừng.
Mẹ ơi, mắt ta có phải mù không?
Hậu Thổ làm nũng?
Hai từ này căn bản không hợp nhau.
Khoai tây chiên và sủi cảo rốt cuộc có ma lực gì, vì sao lại khiến cho Thánh Nhân buông bỏ tư thái như vậy?
Hằng Nga không khỏi dậy lên lòng tò mò mãnh liệt với khoai tây chiên và sủi cảo.
Đồng thời, nàng cũng bội phục sát đất với Lý Nguyên, trong lòng thần phục.
Có thể khiến cho Thánh Nhân làm nũng như vậy, nàng tìm không ra ai trâu bò hơn được nữa.
“Không được.”
Lý Nguyên mặc kệ Hậu Thổ kéo ống tay áo, nhưng vẫn không làm gì cả.
Nửa đêm đi làm khoai tây chiên với sủi cảo, trừ khi hắn bị điên nếu không làm sao có thể đồng ý yêu cầu quá đáng của Hậu Thổ được?
Thấy cho dù là nhõng nhẽo hay cứng rắn, Lý Nguyên vẫn không đồng ý thì gương mặt của Hậu Thổ nhất thời rầu rĩ không vui.
Lòng dạ tên móng heo này quá sắt đá.
Rốt cuộc sủi cảo có mùi vị gì? Trong lòng Hậu Thổ điên cuồng rít gào.
Hằng Nga đứng bên cạnh mà da mặt co rút không ngừng, nội tâm sắp hỏng mất rồi.
Nàng thật sự lo lắng Lý Nguyên sẽ bị Hậu Thổ tức giận dùng một chưởng đập chết.
Dù sao Thánh Nhân đã ăn nói khép nép như thế mà ngươi còn làm giá, đây không phải là tự tìm chết sao?
Mặc dù Hậu Thổ không được đáp ứng, rầu rĩ không vui nhưng từ đầu đến cuối không có dấu hiệu bùng nổ.
Hằng Nga cảm thấy không phải mình điên rồi mà là thế giới này điên rồi.
Thánh Nhân không giống Thánh Nhân, Địa Tiên không giống Địa Tiên, thật sự là luân thường tan vỡ, lễ nghĩa sụp đổ, đây chẳng khác nào diệt thế!
Trong lòng Hằng Nga đang có một tiểu nhân, đang quỳ trên mặt đất giang hai tay ra, bi thảm hét lớn về phía bầu trời.
Hậu Thổ năn nỉ Lý Nguyên không được đành phải từ bỏ.
Nàng lùi một bước mà cầu xin việc khác: “Thế mà lại không làm khoai tây chiên, vậy ngươi có thể giúp ta thôi toán xem bây giờ Cửu Phượng đang ở nơi nào không?”
Lý Nguyên gật đầu nói: “Được.”
Hậu Thổ vui vẻ, xem ra ý chí của hắn không phải quá sắt đá.
Lý Nguyên: “Nhưng cần một món Tiên thiên linh bảo cực phẩm.”
Sắc mặt Hậu Thổ lập tức sụp đổ.
Xem ra là ta quá ngu ngốc quá ngây thơ rồi.
Sao lại cho rằng ý chí của hắn không sắt đá chứ?
Hằng Nga chỉ cảm thấy mình không còn sức khinh bỉ nữa, không dám cầu xin thù lao với Thánh Nhân.
To gan!
Hậu Thổ tức giận bĩu môi nói: “Tại sao còn muốn Tiên thiên linh bảo?”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Trước đây giúp ngươi thoát khỏi nguy hiểm là nể mặt ngươi lấy thân hóa luân hồi, hiện giờ đã mất hết mặt mũi rồi, lại giúp ngươi suy tính Cửu Phương, đương nhiên cần thù lao rồi. Nếu không ngươi cứ đến tìm ta trợ giúp, không phiền phức à?”
Răng rắc.
Hằng Nga đứng bên cạnh nghe mà tóc gáy dựng lên.
Bây giờ nàng mới biết thì ra Hậu Thổ thoát khỏi trói buộc là do Lý Nguyên âm thầm giúp đỡ.
Hậu Thổ không phải dựa vào công đức Thiên Đạo mới có thể thoát khỏi ràng buộc của địa phủ sao?
Lẽ nào Lý Nguyên còn có thể tính toán ra công đức Thiên Đạo sao?
Nghĩ đến khả năng này, da đầu Hằng Nga trực tiếp nứt ra.
Nàng hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc là thủ đoạn cỡ nào mới có được năng lực khó tin như vậy?
Lý Nguyên thật sự là Địa Tiên kỳ sao?
Nàng phát hiện, trên người Lý Nguyên càng ngày càng có nhiều sương mù dày đặc, khiến nàng cảm thấy mê muội.
Hậu Thổ nghe xong lý do của Lý Nguyên thì mặt đầy ghen tỵ nhìn Lý Nguyên: “Vậy tại sao ngươi muốn chỉ điểm Nữ Oa đi cứu Hình Thiên? Làm cho ta nợ nàng một ân tình.”
Còn chỉ điểm Nữ Oa?
Hằng Nga tiếp tục giữ trạng thái đờ đẫn.
Rốt cuộc các ngươi ai mới là Thánh Nhân?
Lý Nguyên chỉ hồng tú cầu treo trên hành lang kia: “Ngươi xem đó là cái gì?”
Hậu Thổ và Hằng Nga cùng nhìn theo ngón tay Lý Nguyên.
Bởi vì hồng tú cầu bị phong ấn linh quang nên đầu tiên Hậu Thổ còn chưa kịp phản ứng.
Sau khi sửng sốt một chút thì lúc này nàng mới nhận ra.
“Đây không phải là hồng tú cầu của Nữ Oa sao? Sao lại ở đây?” Vẻ mặt Hậu Thổ ngạc nhiên hỏi.
Thế nên Hằng Nga mới biết, thì ra món trang sức kia là hồng tú cầu, Tiên thiên linh bảo của Nữ Oa Thánh Nhân.
Thế mà lại treo hồng tú cầu trên hành lang, Hằng Nga đột nhiên có xúc động muốn thổ huyết.
Đây chính là Tiên thiên linh bảo mà vô số người đều tha thiết mơ ước, như này quá không coi trọng rồi.
Còn óc trà Ngộ Đạo, bạch ngọc ăn cà rốt… Hằng Nga phát hiện cả nơi này đều là hiện trường phung phí của trời.
Hơi thở của nàng có hơi khó khăn.
“Ối?”
Đột nhiên Hậu Thổ nhìn hồng tú cầu đầy hoảng sợ và ngạc nhiên.
Chỉ thấy nàng lập tức đứng dậy khỏi ghế ngồi, vù một cái, tung mình bay đến bên cạnh hồng tú cầu ở hành lang.
Tay nàng chụp vào cái chuông nhỏ bên cạnh hồng tú cầu, cẩn thận kiểm tra.
Ầm!
Tròng mắt Hậu Thổ lập rơi xuống đất.
Tay cầm chuông không khỏi run lên.
Nàng trợn mắt há hốc mồm kêu lên: “Cái này, đây không phải là Hỗn Độn chung của Đông Hoàng Thái Nhất sao? Sao lại treo ở đây?”
Hỗn Độn chung?
Hằng Nga không khỏi bị nghẹn họng ngạc nhiên nhìn trân trối, lông tơ dựng đứng lên.
Đại danh của Hỗn Độn chung có thể nói là không có tu sĩ hồng hoang nào không biết.
Dựa vào bảo vật này, Đông Hoàng Thái Nhất đã từng một mình đánh với tám vị Tổ Vu mà không hề yếu thế, từ đó vang danh thiên hạ.
Sau khi Đông Hoàng Thái Nhất ngã xuống thì Hỗn Độn chung đã bị thiên cơ che giấu khí tức, sau đó biến mất.
Vô số người đã từng nỗ lực muốn tìm được Hỗn Độn chung, tái hiện lại bá khí năm đó của Đông Hoàng Thái Nhất, nhưng tất cả đều thất bại từ bỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận