Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1034 - Chỉ cần ta không xấu hổ, kẻ xấu hổ sẽ là người khác!!

Lý Nguyên thấy Hoàng Triều muốn giết hắn soát người, không nhịn được cười, hắn tùy tiện nói: “Mời động thủ, ta lại muốn thử cảm giác bị giết chết một chút.”
Ánh mắt của Hoàng Triều lạnh đi, hắn vô cùng không thích thái độ thờ ơ này của Lý Nguyên, cảm giác như không hề để hắn vào mắt.
Viên Chiến ở một bên không kiên nhẫn nói: “Nói nhiều với hắn làm gì? Đánh cho một gậy là hắn nghe lời ngay.”
Linh Hoa cười yêu kiều nói: “Anh tuấn soái khí thế này mà đầu óc bị hỏng thật tiếc quá nhỉ? Chi bằng để ta làm thành tiêu bản để bên người cho vui mắt.”
Lý Nguyên bình tĩnh nhìn Viên Chiến và Linh Hoa, trong lòng đã nghĩ xong cách để xử trí bọn họ.
“Kỳ lạ, vì sao hai người Quỷ âm và Tiên Nghịch còn chưa quay lại? Chỉ là đi hủy một tinh thần, một trang viên thôi có cần lâu vậy không?”
Chu Thiên ngờ vực lầu bầu một câu.
“Ding dong……”
Chính vào lúc này, mọi người đột nhiên nghe một hồi chuông gió vang lên.
Quay đầu nhìn thì là hai người Tiên Nghịch và âm trở về.
Chỉ có điều, sắc mặt của hai người vô cùng khó coi, hơn nữa sau lưng bọn họ còn có một nữ tử thanh lãnh tuyệt thế vô song đi theo.
Thời gian quay lại vài phút trước.
Tiên Nghịch đi đến bầu trời bên trên trang viên Triều Ca.
Trong lòng hắn khẽ động, vô số kiếm khí đặt người hắn làm trung tâm đột ngột đan nhau phóng xuống lục địa bên dưới.
Sau khi Tiên Nghịch phát động kiếm khí liền xoay người bay về hướng khách điếm.
Căn bản không định nhìn xem hiệu quả của kiếm khí.
Dù gì thì người đàn ông đích thực sẽ không quay đầu xem cú nổ.
Hắn tự tin với thực lực của bản thân.
Song, hắn vừa bay xa mấy chục mét thì dừng lại.
Sau đó dùng gương mặt không dám tin nhìn phủ đệ bên dưới, biểu cảm bị đông cứng.
Kiếm khí tung hoành trăm vạn dặm chiếm xuống phủ đệ trực tiếp bị một tấm lưới lớn màu sắc sặc sỡ bao phủ trên bầu trời phủ đệ làm cho tan chảy……
Tấm lưới lớn nhiều màu đẹp đẽ, mỗi sợi lưới đều ẩn chứa huyền quang mà Tiên Nghịch chỉ có thể nhìn chứ không với tới.
Đạo vận và uy áp tỏa ra càng khiến Tiên Nghịch trợn mắt há miệng, hết lời cảm thán.
Hắn có cảm giác chỉ cần bản thân có thể hoàn toàn nắm được bất kỳ một tia huyền quang nào của tấm lưới lớn, hắn liền có thể tu luyện đến cảnh giới thiên đạo mà hắn hằng mong ước.
Nếu có thể nắm được cả ba nghìn huyền quang này thì hắn có thể tu luyện đến đại đạo trong truyền thuyết.
Tấm lưới pháp tắc này từ đâu mà tới?
Vì sao ở đây lại có tấm lưới pháp tắc hoàn hảo đến vậy?
“Cót két.”
Khi Tiên Nghịch đang bị sốc, cửa lớn bằng gỗ của phủ đệ bị đẩy ra từ bên trong.
Một lão già lưng còng, khuôn mặt nhăn nheo từ từ đi ra từ phủ đệ.
Chính là Dương Hòe.
Tiên Nghịch đánh giá kĩ lưỡng Dương Hòe.
Thoạt nhìn người này chỉ là một lão già gần đất xa trời bình thường.
Nhưng xem xét kĩ lưỡng, Tiên Nghịch kinh hoàng phát hiện lão già này dường như tùy tiện đứng ở đó, lại giống như đang đứng trên vĩnh hằng và bất hủ, thời gian không thể nhập vào thân thể, không gian không thể dung nạp, toàn thân như Hồng Mông vô biên vô tận, sâu không thể đoán.
Chỉ đánh giá một chút như vậy, hai mắt hắn đột nhiên cảm thấy đau vô cùng, giống như bị thanh kiếm sắc bén vô hình đâm xuyên vậy.
Tiên Nghịch dường như nhìn thấy khí tức của Thần Niệm đại nhân ở trên người đối phương.
Vào lúc Tiên Nghịch kinh ngạc, Dương Hòe đột ngột dùng ánh mắt đục ngầu nhìn hắn một cái.
Tiên Nghịch chỉ cảm thấy đột nhiên mất trọng lượng, sau đó còn chưa kịp phản ứng, hắn đã rơi từ trên không trung xuống.
Vừa hay rơi xuống dưới chân Dương Hòe.
Tiên Nghịch giật mình tái mặt, vội huy động pháp lực trong người, muốn tấn công Dương Hòe.
Song, chính vào lúc này, Dương Hòe đột nhiên nhấc chân đá nhẹ vào ngực Tiên Nghịch.
Tiên Nghịch chỉ cảm thấy vị trí khí hải của mình truyền đến cơn đau nhức nhói.
Tiếp đó, hắn phát hiện đan điền của mình bị vỡ, tử phủ đổ sụp, pháp lực trong kinh mạch bắt đầu điên cuồng đâm quàng đâm xiên trong người.
Va chạm đến nổi hắn không thiết sống thì không nói, hơn nữa còn không huy động được chút pháp lực nào, đau đớn vạn lần bị tẩu hỏa nhập ma.
Nếu không phải vì hắn đã tu luyện đến cảnh giới Hỗn Nguyên Bất Lộ, một thân huyết nhục vạn kiếp không hao mòn, chỉ sợ hắn đã bị lượng pháp lực khổng lồ va chạm loạn xạ đến bạo thể mà chết rồi……
Chỉ có điều, việc này ngược lại khiến cho Tiên Nghịch càng thêm đau khổ.
Giống như bên trong một chiếc bình vô cùng chắc chắn đang xảy ra nổ mạnh không ngừng.
Cảm giác này, ai trải nghiệm ai hiểu, thực sự là nói không nên lời kích thích!
Tiên Nghịch trong lòng vừa giật mình vừa tức giận, còn tràn ngập sợ hãi.
Người này là ai?
Vì cái gì chỉ cần một chân, đã làm ta không còn chút sức chống đỡ nào?
Phải biết, ta thế nhưng đã tu luyện tới Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên Hậu Kỳ!
Thánh nhân căn bản là không làm được đến mức này, chẳng lẽ hắn là một vị Thiên Đạo cường giả giống Thần Niệm đại nhân?
Nghĩ tới đây, Tiên Nghịch đã cảm thấy da đầu tê dại, tay chân như nhũn ra.
Dương Hòe không có lại nhìn Tiên Nghịch một chút. Hắn quan sát bầu trời, chỉ thấy Thược Dược đã kéo Quỳ âm bay từ Thái âm tinh xuống dưới.
Quỳ âm nhìn thấy Tiên Nghịch ở trên, Tiên Nghịch phát hiện sắc mặt trắng bệch của Quỳ âm, trực tiếp trợn tròn mắt.
“Ngươi làm sao vậy?”
Hai người trăm miệng một lời hỏi.
“Ta mất đi pháp lực.”
Hai người lại trăm miệng một lời đáp.
Lộ vẻ giống nhau như đúc.
Hai người kịp phản ứng, lập tức Tiên Nghịch nhìn Thược Dược, Quỳ âm nhìn Dương Hòe, giống như ngây ngóc.
Dương Hòe nói với Thược Dược: “Ngươi trẻ tuổi hơn, vậy do ngươi đem hai con côn trùng nhỏ này đến chỗ của công tử, để công tử xử lý.”
Công tử?
Quỳ âm và Tiên Nghịch liếc nhau một cái, đều có thể nhìn thấy vẻ hoảng sợ trong mắt đối phương, có thể để cho cường giả như vậy xưng hô một tiếng!
“Công tử?”
Đây không phải là cách gọi của người hầu với chủ nhân sao?
Quỳ âm và Tiên Nghịch lần đầu phát hiện, Hồng Hoang này, không có mặt ngoài đơn giản như vậy.
Ngược lại còn sâu không lường được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận