Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1828 - Nhìn cái đầu con mẹ ngươi á! (2)

Mà khiến cho Mộc Niệm Từ quyết một lòng với ta, cái này rất đơn giản.
Trong lòng Dương Khang xoay chuyển suy nghĩ, trên mặt cũng bất động thanh sắc.
Chỉ thấy vẻ mặt hắn thâm tình nhìn Mộc Niệm Từ, ôn nhu nói: “Niệm Từ, trong khoảng thời gian này không gặp, ta rất nhớ ngươi. Ngươi có khỏe không?”
“Ọe!”
Nghe thấy giọng điệu Dương Khang ra vẻ thâm tình, Hoàng Dung không nhịn được buồn nôn một trận.
Vừa cưới nữ nhân khác làm vợ, vừa nói với Mộc Niệm Từ nhớ ngươi, cũng không biết làm sao Dương Khang nói ra miệng được.
Lời nói dối này, e rằng chỉ cần chỉ số thông minh là số dương, cũng sẽ không tin tưởng.
Hoàng Dung mới vừa nghĩ như vậy, chợt nghe thấy Mộc Niệm Từ vẻ mặt chờ mong hỏi Dương Khang: “Ngươi, ngươi nói thật à? Ngươi thật sự nhớ ta?”
Hoàng Dung: “....”
Nàng chỉ cảm thấy một trận thiên lôi cuồn cuộn vang lên từ đỉnh đầu.
Không ngờ, không ngờ, Mộc Niệm Từ lại tin lời nói dối này của Dương Khang.
Xem ra, chỉ số thông minh của Mộc Niệm Từ, là số âm!
Không trách được bị Dương Khang lừa mất thân, ngay cả đứa nhỏ cũng mang rồi.
Chỉ số thông minh này, không muốn bị lừa cũng khó!
Dương Khang nhìn Mộc Niệm Từ, nhẹ nhàng cầm tay Mộc Niệm Từ, thâm tình nói: “Đồ ngốc, đương nhiên là sự thật. Sao ta có thể lừa ngươi?”
Mộc Niệm Từ quay đầu không nhìn Dương Khang, nức nở nói: “Nếu ngươi đã nói nhớ ta, vậy vì sao ngươi lại cưới Hoa Tranh công chúa làm vợ?”
Dương Khang nghe vậy, nhất thời thở dài một hơi, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
“Haizz, thật ra ta cũng thân bất do kỷ. Ta là Vương tử Đại Kim quốc, hoàng thượng hạ chỉ muốn ta liên hôn với Đại Mạc quốc, làm sao ta có thể phản kháng? Nhưng mà, tuy rằng ta bất đắc dĩ cưới công chúa Đại Mạc quốc, nhưng trong lòng chỉ có ngươi, người ta thật sự thích, cũng là ngươi.”
“Thật à?”
Trên mặt Mộc Niệm Từ tựa hồ có chút kinh ngạc vui vẻ.
Dương Khang thâm tình chân thành nói: “Đương nhiên là sự thật, ta đã lừa gạt ngươi khi nào?”
“Ọe!”
Hoàng Dung thật không nhịn được.
Trực tiếp phun ra.
Nàng tuyệt đối không ngờ, lời nói dối thiểu năng như vậy mà Mộc Niệm Từ lại tin là thật.
Trời ạ, ngươi mau cho Mộc Niệm Từ chút đầu óc đi!
Dương Khang thấy Hoàng Dung ở bên cạnh nôn mửa, trong lòng rất khó chịu.
Lời của ta buồn nôn như vậy sao?
Đây không phải đang phá đám ta sao?
Hoàng Dung thật sự không nhịn được, nàng nhắc nhở Mộc Niệm Từ: “Mộc cô nương, ngươi mau tỉnh lại, ngươi sẽ không thật sự tin lời nói dối của hắn chứ? Ngươi bình thường không phải rất thông minh sao?”
Mộc Niệm Từ phân tích: “Trước kia hắn vốn không quen Hoa Tranh, đột nhiên cưới Hoa Tranh, đây không phải liên hôn chính trị thì là gì? Cho nên, ta tin giữa hắn và Hoa Tranh quả thật không có tình cảm, hắn yêu ta.”
Dương Khang tán dương Mộc Niệm Từ: “Vẫn là Niệm Từ hiểu ta.”
Hoàng Dung: “....”
Nàng hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Bản năng nàng cảm thấy được Dương Khang đang nói dối.
Vừa rồi, từ lúc vào cửa Dương Khang nhìn chằm chằm nàng, từ trong ánh mắt Dương Khang nàng cảm nhận được một tia tà ác không có ý tốt.
Bởi vậy, nàng cảm thấy, Dương Khang căn bản không phải loại người sẽ có cảm tình sâu sắc với Mộc Niệm Từ.
Nhưng mà, tuy rằng, Hoàng Dung cảm giác được Dương Khang đang nói dối, nhưng lại không biết nên làm thế nào vạch trần lời nói dối của Dương Khang.
Dưới tình thế cấp bách, Hoàng Dung không khỏi lấy tiểu thuyết trong tay Lý Nguyên, nói với Lý Nguyên: “Lý Nguyên, ngươi nói cho Mộc cô nương biết, có phải Dương Khang đang nói dối hay không?”
Dương Khang đã sớm chú ý tới Lý Nguyên.
Hình tượng của Lý Nguyên, Dương Khang vô cùng ghen tị.
Nam nhân khác, dáng vẻ soái hơn hắn một chút, hắn không phải không thể tiếp nhận, nhưng soái nhiều như vậy, cái này rất không nên.
Dù sao, ta là nhân vật phản diện lớn mạnh nhất!
Làm sao có thể có người soái hơn ta nhiều như vậy?
Cái này còn kêu ta làm sao giả ngầu hoàn mỹ?
Thu hút ánh mắt nhân vật nữ?
Người như thế, không nên sống trên đời.
Còn nữa, Dương Khang không hiểu nổi hành vi Hoàng Dung kêu Lý Nguyên phán đoán hắn nói dối hay không này.
Dù sao, hắn và Lý Nguyên căn bản không quen, làm sao Lý Nguyên rõ ràng hắn có nói dối hay không?
Hắn cũng không phải con giun trong bụng ta.
Lý Nguyên xem tiểu thuyết đang phấn khích, hắn thấy Hoàng Dung lấy tiểu thuyết của mình đi, bất đắc dĩ nói: “Chuyện của người khác, đúc kết làm cái gì? Là tốt là xấu, đều là chính nàng lựa chọn, có lẽ, người khác không phải không có đầu óc, chỉ là muốn một lý do thuyết phục bản thân, ngươi cần gì phải phủ định lý do này? Làm người ác này?”
“Ngươi là nói?”
Hoàng Dung cũng là người thông minh lạnh lùng, thoáng bị Lý Nguyên chỉ điểm một chút, nàng đã phản ứng lại, nhất thời có vẻ giật mình.
Nàng nhìn Mộc Niệm Từ, chỉ thấy Mộc Niệm Từ quả nhiên thấy ánh mắt chột dạ né tránh của nàng, Mộc Niệm Từ, cũng không phải toàn bộ tin lời nói dối của Dương Khang.
Chỉ là, nàng quá yêu Dương Khang, hoặc là, hiện giờ nàng mang đứa con của Dương Khang, nàng không muốn rời xa Dương Khang, cho nên, sau khi Dương Khang cho nàng một lời giải thích, Mộc Niệm Từ liền trực tiếp lựa chọn tin tưởng, mà không phải nghi ngờ.
Ta còn cho rằng Mộc Niệm Từ không có đầu óc, thì ra, nàng nghĩ còn nhiều hơn.
Cái này, Hoàng Dung không nói thêm gì nữa.
Dù sao, giống như Lý Nguyên nói, là tốt là xấu, đều là Mộc Niệm Từ lựa chọn.
Nhưng mà, vì sao Lý Nguyên kêu ta không làm người ác, nhưng bản thân hắn lại làm người ác?
Trước mặt mọi người nói toạc tâm tư của Mộc Niệm Từ?
Cái này chỉ sợ sẽ khiến cho Mộc cô nương bị bẽ mặt!
Sau khi Dương Khang nghe lời nói của Lý Nguyên, hắn không khỏi nhìn Lý Nguyên với cặp mắt khác xưa.
Không ngờ, người này lại nhìn thấu suốt, nhìn lòng người rõ ràng như thế.
Nếu không phải hắn nhắc nhở, ta còn tưởng rằng, là lời nói của ta thiên y vô phùng, cho nên Mộc Niệm Từ mới có thể tin tưởng ta vô điều kiện.
Xem ra, ta vẫn quá coi thường phụ nữ.
Dương Khang đột nhiên có chút tò mò với Lý Nguyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận