Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1803 - Hắn hoàn toàn không xứng với ta.

Nhìn vui mừng hớn hở, phồn hoa như gấm.
Từ đó dẫn đến vô số bách tính trong ngoài thành Trường An đến đây quan sát.
Khung cảnh rầm rộ, so với ăn tết còn phải náo nhiệt hơn.
Đặc biệt là ngày hôn lễ.
Khách khứa các nơi cả nước, ngoài nước đến trước chờ hôn lễ diễn ra, điều khiển các loại xe ngựa, thú đuổi, chặn mấy trăm mét đường quanh Tô gia chật như nêm cối (khiến người hành nghề trong nội thành và xe ngựa không thể qua lại).
Khách khứa tấp nập đông nghìn nghịt, chí ít cũng có tám, chín vạn người.
Nếu không phải trong phủ đệ Tô gia có phúc địa động thiên khác, cho dù có trăm vạn xe ngựa thú cưỡi cùng đến cũng có thể ở lại nếu không thì nhiều khách khữa bà xe ngựa chặn ở cùng một chỗ như vậy chỉ sợ mấy ngày cũng không thể khơi thông.
Không nói cái khác, chỉ riêng tình cảnh khách khứa đã khiến vô số người nhìn mà than thở.
“Tô gia này không hổ là nhà giàu nhất Đại Đường chúng ta, quả nhiên là trâu bò thế mà lại có nhiều khách khứa như vậy.”
“Trời ạ, trong số những khách khứa này, rất nhiều người đều là người có tiếng tăm của Hồng Hoang, kia là gia chủ của Mã gia giàu nhất trong nước Mã Đào, kia là chưởng môn Hành Sơn Tả Thiền, vị kia các chủ Lãng Tiên các Thẩm Lãng, vị kia là thần sông sông Nhạc Dương Thương Nhạc, kia là quan lý hầu gia phủ Tông Nhân…má ơi, hoàn toàn không đếm hết, không nghĩ đến những nhân vật tuyệt thế đại năng chỉ tồn tại trong lời đồn này hôm nay đều đến.”
“Đó là đương nhiên, Tô gia thế nhưng là cưới công chúa đó, cho dù những vị đại này không nể mặt mũi Tô gia thì cũng phải nể mặt hoàng thất chứ!”
“Nghe nói Thái thượng hoàng và Thái hậu cũng sẽ có ghế.”
“Tô gia thật sự là quá trâu bò!”
Người một nhà Tiết Bảo Thoa trong một ngày này, tất cả cũng đều ăn mặc lộng lẫy, chuẩn bị đến tham gia hôn lễ Tô phủ.
Đi đến trên đường phố bên ngoài Tô phủ, người ta thấy khách khứa đông nghìn nghịt, các loại linh thú tiên cầm hiếm thấy đuổi xe ngựa, đều sinh lòng rung động.
Chỉ thấy Hương Lăng chỉ vào một chiếc xe ngựa ở xa xa, líu lưỡi nói: “Trời ạ, lại có người dùng Kim Long để kéo xe ngựa, như này cũng quá ngang tàng mà.”
“Kim Long, Kỳ Lân, Phượng Hoàng, Huyền Điểu, ở đây có nhiều Thần thú trong truyền thuyết thật đó!”
“Oanh Nhi chỉ cảm thấy mắt mình sắp nhìn không được rồi.”
Tiết Bàn vô cùng cảm thán nói: “A, đều nói tứ đại gia tộc Kim Lăng chúng ta ngang tàng, nhưng giờ phút này mới biết được, trên đời này người ngang tàng hơn chúng ta, còn nhiều, rất nhiều, chúng ta giống như kẻ giàu xổi ở nông thôn, hoàn toàn chứ từng thấy việc đời.”
Tiết di nói:
“Cho nên bình thường vi nương khuyên bảo ngươi, kêu ngươi an phận thủ thường, tuyệt đối đừng ỷ thế hiếp người, ở Kim Lăng, chúng ta có chút quyền thế, nhưng ở Trường An, chúng ta chẳng phải là cái gì “
Nếu là lúc trước, Tiết Bàn khẳng định sẽ phản bác.
Nhưng giờ phút này, sau khi nhìn thấy xung quanh rầm rộ, Tiết Bàn không thể không thừa nhận.
Mẫu thân nói đúng!
Trong số khách khứa xung quanh, ném bừa một chiếc giày cũng có thể nện vào một vị gia chủ thế gia hoặc một vị chưởng môn một phái nào đó!
Tiết gia, hoàn toàn cũng không có thứ gì đáng để kiêu ngạo.
Tiết Bảo Thoa nhìn xem xung quanh rầm rộ, trong mắt nàng không khỏi tràn ngập ao ước.
Nàng âm thầm thề: Hôn lễ tương lai của ta cũng phải long trọng như vậy mới được!
Cho nên, tuy Lý Nguyên dáng dấp đẹp trai, cũng có được một con Dị thú Thượng Cổ, nhưng hắn hoàn toàn không xứng với ta.
Càng không thể nào tổ chức một hôn lễ thịnh đại như vậy cho ta.
Ca ca nói đúng, ta không thể để bản thân ấm ức!
Lúc đầu, sau khi Tiết Bảo Thoa nghe mẫu thân nàng đề nghị kén rể trong lòng có chút rung động.
Cho dù bởi vì chuyện Lý Nguyên và Tiết Bàn đi dạo thanh lâu, để Tiết Bảo Thoa sinh ra nghi ngờ với nhân phẩm của Lý Nguyên nhưng nàng cũng không hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ kén rể.
Dù sao nam nhân đi yên hoa hạng liễu tầm hoan, dưới cái nhìn của nàng, lại chẳng phải là chuyện lạ gì.
Nhưng giờ phút này, sau khi Tiết Bảo Thoa trông thấy cảnh tượng hôn lễ Tô gia, chút dự tính trong lòng kia, lập tức trở nên không còn sót lại chút gì.
Nàng cảm thấy, vẫn là thế gia đại tộc, con cháu dòng giống hoàng thất, mới xứng với nàng.
Mới có thể tổ chức cho nàng một hôn lễ long trọng khó quên.
Đừng nói Lý Nguyên không được cho dù là Giả Bảo Ngọc cũng không được.
Đi một hồi lâu, Tiết gia mới đi đến cửa lớn ngoài Tô phủ.
Ngoài cửa lớn Tô phủ, chỉ thấy hai người Tống Tân Dương và Tô Thiển Ngữ, mang theo mấy trăm vị quản gia Tô phủ, ra vào ở cửa tự mình nghênh đón khách quý các phương.
Về phần tân lang thì hiện tại mang theo người đi đến phủ công chúa đón dâu.
Tiết Bảo Thoa chú ý đến nếu như khách khứa đến đây chỉ là người quen bình thường với Tô phủ thì Tống Tân Dương và Tô Thiển Ngữ chỉ gật đầu với đối phương rồi để quản gia sau lưng đưa khách mời đến ngồi trong phủ.
Nếu là khách mời có địa vị tôn quý một chút, Tống Tân Dương và Tô Thiển Ngữ sẽ ôm quyền chào hỏi, cũng nói đơn giản mấy câu.
Sau đó lại để quản gia đưa khách nhân vào ngồi trong phủ.
Nếu như khách mời có địa vị lại tôn quý thêm chút nữa, ví dụ như là gia chủ đại gia tộc, chưởng môn một phái, quan lớn trong triều đình…những người như vậy, hoặc là quan hệ thân quen hơn thì phu thê Tống Tân Dương và Tô Thiển Ngữ sẽ đích thân tiến lên mấy bước đón tiếp.
Chờ sau khi người chịu trách nhiệm kiểm kê quà mừng của khách mời vào danh sách, phu thê Tống Tân Dương và Tô Thiển Ngữ còn đích thân đưa khách mời đến cửa chính, lại để con mình hoặc thậm chí là tự mình đón tiếp, đưa vào trong phủ.
Mà không phải để quản gia nghênh đón.
Trước mắt Tiết Bảo Thoa chỉ nhìn thấy một vị khách mời được phu thê Tô Thiển Ngữ tự mình đưa tới cửa.
Mà vị lai lịch của vị khách mời kia, Tiết Bảo Thoa nghe như sấm rền bên tai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận