Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1117 - Tướng Thần bị doạ sợ chết khiếp!

Ba người Mộc Thạch Nhân cố kìm lại cảm giác muốn khóc, vẫn cung kính chắp tay hành lễ với ba con chó: “Ừm, cẩu đại gia, à không, cẩu tiền bối.”
“Bọn ta không phải cẩu.”
Tướng Thần bất mãn nhìn ba người đang xưng hô lung tung.
Mộc Thạch Nhân/ Lư Khán Sơn/ Cung Vị Ương: “...”
Bọn họ ngơ ngác nhìn ba con chó nói mình không phải cẩu, vẻ mặt không không biết phải làm thế nào, không phải là cẩu, vậy là cái gì?
Chẳng lẽ là khuyển?
Lẽ nào phải gọi là khuyển đại gia?
Đây không phải là cởi quần đánh rắm sao?
Khi hắn định thần lại, Lư Khán Sơn cung kính hỏi ba con chó: “Xin hỏi tên của ba vị tiền bối là?”
Chó đốm: “Ta là Hậu Khanh.”
Hậu Khanh không phải là tên của một trong những tổ tiên của tứ đại cương thi sao?
Chẳng lẽ chú chó đốm này là tổ tiên của cương thi?
Tổ tiên của cương thi trông như thế này?
Hay chỉ là một sự trùng tên mà thôi?
Ngay khi Lư Khán Sơn thắc mắc liệu Hậu Khanh có phải là Hậu Khanh đó hay không, con chó không mắt cũng nói: “Ta là Tướng Thần.”
Bập!
Lần này, Lư Khán Sơn há hốc mồm kinh ngạc.
Gần như hắn đã chắc chắn rằng hai con chó này là Hậu Khanh và Tướng Thần, tổ tiên của cương thi, suy cho cùng, trên đời này sẽ không có sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy khi họ gặp hai người trùng tên cùng một lúc.
Không ngờ, không ngờ hình tượng tổ tiên của cương thi lại là như thế này.
Lúc này, con chó hai đầu cũng lên tiếng: “Ta là Doanh Câu.”
Đúng, lại là một tổ tiên của cương thi.
Thật bất ngờ, vậy mà ba tổ tiên của cương thi đều tập trung tại cửa hàng điện thoại, dường như họ đang bán điện thoại.
Áp lực việc làm trong thế giới này quá lớn, phải không?
Lư Khán Sơn không dám khinh suất, vội vàng hành lễ: “Thì ra là ba vị tiền bối tổ tiên của cương thi, tiểu bối Lư Khán Sơn hành lễ.”
Trong khi hành lễ, hắn đánh mắt cho Cung Vị Ương và Mộc Thạch Nhân.
Hai người cũng vội vàng hành lễ với ba con chó.
Tướng Thần thẳng thắn nói với Lư Khán Sơn: “Trong trí nhớ của ngươi, những việc làm của ta quá khó tin. Nữ Oa nương nương vẫn là Thánh Nhân vạn kiếp bất diệt, nếu nàng muốn hủy diệt thế giới thì cũng chỉaf chuyện nhỏ thôi.”
“Hơn nữa, ta cũng không dám có bất kỳ ý nghĩ bất kính nào với nương nương.”
Hắn vừa mới thăm dò những ký ức của Lư Khán Sơn về hắn, liền bị mấy ký ức đó doạ sợ chết khiếp? Hắn quả có tài cán? Dám tạo dựng quan hệ với Nữ Oa nương nương?
Điều này quả là quá vớ vẩn!
Nếu Nữ Oa biết về những ký ức trong tâm trí của Lư Khán Sơn, không biết chừng trong khi tức giận, nàng sẽ băm hắn ra thành tám mảnh.
Cái gì được gọi là hoặc từ trên trời rơi xuống? Cái này gọi là hoạ từ trên trời rơi xuống.
Lư Khán Sơn vừa nghe thấy điều đó liền hiểu rằng chuyện tướng thần nói là chuyện về cương ước.
Hắn cười ngượng nói: “Đó là phim truyền hình, người khác bịa ra, không liên quan gì đến ta, tiền bối đừng trách ta.”
Tướng Thần nhắc nhở:
“Hãy nhớ rằng, chuyển thể chứ không phải là bịa, kịch nói chứ không phải là nói linh tinh. Thánh Nhân không thể bị xúc phạm.”
Lư Khán Sơn trịnh trọng gật đầu và nói: “Đã nhỡ kỹ rồi, Tướng Thần lão sư.”
Ai bảo ngươi là đại gia chứ, ngươi nói gì thì là cái đó.
“Ba vị tiền bối, bọn ta muốn mua một chiếc điện thoại di động, hết bao nhiêu tiền vậy?”
Mộc Thạch Nhân hỏi ba con chó.
Hậu Khanh nói: “Mười vạn lạng bạc một chiếc”.
Đối với một chiếc điện thoại di động, mức giá này quá lớn.
Nhưng nếu điện thoại di động trên thế giới này thực sự là linh bảo, thì mức giá này quá rẻ.
Ba người Lư Khán Sơn, Mộc Thạch Nhân và Cung Vị Ương đã đổi rất nhiều vàng trong Chủ Thần điện, vừa đủ để mua điện thoại.
Vì vậy, không chút do dự, ba người chuẩn bị mua mỗi người một cái.
Tuy nhiên, điều làm họ bối rối là dường như chỉ có một chiếc điện thoại di động được đặt trong toàn bộ cửa hàng...
Có lẽ phải đợi thêm chút nữa?
Lẽ nào thế giới Hồng Hoang cũng biết về tiếp thị bỏ đói?
Sức mạnh của tư bản thực sự mạnh mẽ quá mà!
Ngay khi ba người họ đang âm thầm phàn nàn về 'tư bản', bọn họ thấy Hậu Khanh lấy chiếc điện thoại di động duy nhất và đặt nó vào một chiếc bình đất sét màu đen trên quầy rượu.
Ngay sau đó, trong bìng lóe lên một tia sáng thần bí, tiếp đó Hậu Khanh lấy từ trong bình ra hai chiếc điện thoại.
Lư Khán Sơn, Mộc Thạch Nhân và Cung Vị Ương nhìn đến đơ luôn.
Thật không ngờ, thật không ngờ, chiếc bình đất sét tưởng chừng như không hề bắt mắt này lại có thể sao chép đồ vật.
Đây rõ ràng là một pháp bảo!
Nghĩ tới đây, ba người suýt chút nữa chảy nước miếng.
Hậu Khanh không để ý tới ba người đang chảy nước miếng, hắn để hai chiếc điện thoại di động trong tay vào trong Tụ Bảo Bồn, một tia sáng thần bí lại lóe lên, sau đó Hậu Khanh lấy được bốn chiếc điện thoại.
Hắn đưa ba chiếc điện thoại cho Lư Khán Sơn, Cung Vị Ương và Mộc Thạch Nhân, chiếc còn lại thì lại đặt vào tủ kính để trưng bày.
Tuy nhiên, Lư Khán Sơn không nghịch điện thoại ngay mà chỉ vào chiếc Tụ Bảo Bồn và hỏi Hậu Khanh: “Hậu Khanh tiền bối, đây có phải là pháp bảo không?”
“Pháp bảo?”
Hậu Khanh khinh thường nhìn Lư Khán Sơn một cái: “Đây là Tiên Thiên linh bảo cực phẩm, pháp bảo làm sao có khả năng này?”
Wow, lợi hại như vậy sao?
Lư Khán Sơn biết rằng Tiên Thiên linh bảo của Hồng Hoang cực kỳ hiếm, Tiên Thiên linh bảo cực phẩm lại càng hiếm hơn, thậm chí đến Thánh Nhân cũng chỉ có vài món.
Hắn không nghĩ tới, tại cửa hàng điện thoại di động này, lại có nhìn thấy một món Tiên Thiên linh bảo cực phẩm...
Lúc trước Chuẩn Đề thánh nhân nói tiệm điện thoại này là do nữ hoàng Tiên Đường mở, nữ hoàng Tiên Đường này quá lợi hại.
Có thể khiến ba lão tổ cương thi trông tiệm, còn có thể bày Tiên Thiên linh bảo cực phẩm trong tiệm, đây không phải là lợi hại dạng thường nữa.
Hoặc nên nói là ông chủ khách điếm lợi hại càng chính xác hơn.
Nhìn thái độ của mấy vị thánh nhân đối với ông chủ khách điếm, đó mới chính là đại lão thật sự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận