Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 441 - Lý công tử rốt cuộc là tồn tại gì?!! (2)

Thế nhưng nàng nghĩ tới việc dù sao chính mình cũng là mượn thế lực của Lý Nguyên, nếu như biểu hiện không tha thứ quá mức, lại có cảm giác chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.
Vì vậy nàng không làm khó hai người Hạo Thiên và Dao Trì, lạnh nhạt nói: “Các ngươi có thể cút.”
Hạo Thiên và Dao Trì nhẹ nhõm trong lòng, chắp tay thi lễ với Tây Vương Mẫu, sau đó nhanh chóng trở về xa giá, vội vàng mang theo thiên binh thiên tướng xám xịt rời khỏi Tây Côn Luân.
So với sự trang nghiêm, hùng hổ lúc trước, lúc này lại rất chật vật.
Nhìn đoàn người Hạo Thiên biến mất không thấy gì nữa, Cửu Thiên huyền nữ hơi không dám tin, nguy cơ của thành Long Nguyệt lại được giải quyết nhẹ nhàng như vậy.
Qua một lúc lâu, nàng mới lấy lại tinh thần.
Cửu Thiên huyền nữ hỏi sư phụ mối nghi ngờ trong lòng: “Sư phụ, vị Lý công tử kia rốt cuộc là ai? Tại sao Hạo Thiên và Dao Trì lại sợ hắn như vậy?”
Tây Vương Mẫu nghĩ tới dáng vẻ của Lý Nguyên, cảm khái nói: “Đến tột cùng hắn là ai ta không rõ lắm. Nhưng ta biết hắn thâm sâu không lường được.”
Chẳng những Dao Trì, Hạo Thiên sợ hắn, dù là Thánh Nhân cũng sợ hắn như vậy.
Thánh Nhân cũng sợ. Da đầu Cửu Thiên huyền nữ muốn nứt ra rồi.
Trong suy nghĩ của tất cả tu sĩ, Thánh Nhân không gì không làm được, là tồn tại cao nhất.
Ngoại trừ Đạo tổ ra, Thánh Nhân sao có thể sợ người khác chứ. Chẳng lẽ Lý công tử có thể sánh cùng Đạo tổ sao? Nghĩ tới đây Cửu Thiên huyền nữ lập tức loại bỏ ý nghĩ này.
Cõi đời này sao có thể có người so sánh được với Đạo tổ. Căn bản không thể nào! Nàng đè nén sự sợ hãi trong lòng xuống, hỏi sư phụ: “Tại sao tu vi của Lý công tử nhìn qua chỉ là Địa Tiên kỳ? Có phải hắn ẩn giấu tu vi không? Tu vi chân thực của Lý công tử là tới đâu?”
Tây Vương Mẫu: “Ta không biết có phải hắn ẩn giấu tu vi thật hay không. Có khả năng hắn ẩn giấu, cũng có khả năng hắn thật sự chỉ là Địa Tiên kỳ mà thôi.”
Ở trên người hắn, tất cả đều có thể.
Cửu Thiên huyền nữ phát hiện nàng bắt đầu nghe không hiểu lời của sư phụ rồi.
Tồn tại khiến cho Hạo Thiên và Dao Trì sợ hãi như thế sao lại chỉ có Địa Tiên kỳ được. Mối nghi ngờ trong lòng Cửu Thiên huyền nữ vẫn chưa hết, ngược lại càng nghi ngờ nhiều hơn.
Tây Vương Mẫu thi triển thần thông tối cao khôi phục nguyên dạng cây cối linh thảo trong ngoài thành Long Nguyệt bị hủy lúc trước.
Sau đó nàng bất chấp thương thế chứ được khôi phục, chuẩn bị đi Triều Ca, tự mình nói lời cảm tạ Lý Nguyên.
Lý Nguyên có ân lớn với nàng như thế, tất nhiên nàng không thể làm như không có gì.
Cửu Thiên huyền nữ thấy sư phụ muốn đi tìm vị Lý công tử thần bí khó lường kia, trong lòng nhảy lên, lập tức thỉnh cầu sư phụ: “Sư phụ, ta đi với người.”
Tây Vương Mẫu gật đầu, không phản đối.
Hai người lập tức bay ra khỏi Tây Côn Luân, thẳng tiến tới Triều Ca.
Phủ đệ.
Cửu Thiên huyền nữ vừa mới rời đi không lâu, một nữ tử tuyệt sắc mặc y phục chín màu dừng ở dưới tán cây hoa hòe.
Người này chính là Nữ Oa.
Đã rất lâu không tới ăn khoai tây chiên rồi, nàng tới đây muốn thỉnh cầu Lý Nguyên làm cho nàng một ít khoai tây chiên.
“không biết thỉnh cầu hắn như thế nào hắn mới chịu đồng ý làm khoai tây chiên cho ta.”
Nghĩ đến thái độ khó chơi của Lý Nguyên, Nữ Oa nghiến răng.
Đi tới sân, Nữ Oa nhìn thấy Hậu Thổ và Nguyên Phượng đã ở đó, cảm thấy đúng là ngoài ý muốn.
Đặc biệt sau khi nhìn thấy bức vẽ chân dung Hậu Thổ lại càng kinh ngạc.
Không kịp chào hỏi, nàng tức giận bĩu môi nói với Lý Nguyên: “Sao ngươi lại thiên vị như vậy? Ta thỉnh cầu ngươi vẽ cho ta một bức họa lâu rồi nhưng ngươi nói không có tâm trạng, sao bây giờ ngươi lại vẽ cho Hậu Thổ? Ngươi quá thiên vị rồi.”
Nói tới đây, Nữ Oa cố gắng hết sức nặn ra vài giọt nước mắt trong suốt...
Nguyên Phượng vốn đang muốn cáo từ Lý Nguyên, lúc này nhìn thấy nữ tử tuyệt thế đi vào trong viện. Nhìn thấy dáng vẻ của nữ tử, Nguyên Phượng không khỏi sợ hãi, trợn mắt há hốc mồm.
Nữ tử này chính là Thánh Nhân Yêu tộc - Nữ Oa nương nương.
Tộc nhân của tộc Phượng Hoàng có một vị tên là Hỏa Phượng từng được Nữ Oa cưỡi, vì vậy Nguyên Phượng biết Nữ Oa nương nương.
Mặc dù nàng nghe đã nghe Khổng Tuyên nói, Lý Nguyên cũng biết Nữ Oa, nhưng nàng không ngờ chính mình lại có thể gặp được Thánh Nhân.
Lúc Nguyên Phượng đang chuẩn bị hành lễ với Nữ Oa thì nàng đột nhiên thấy Nữ Oa nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt Lý Nguyên, chỉ trích Lý Nguyên thiên vị. Lúc nói chuyện, nàng còn thấy trong hốc mắt của Nữ Oa nương nương rưng rưng nước mắt.
Tựa như một tiểu thiếp không được cưng chiều oán giận lão gia thiên vị.
Cả người Nguyên Phượng cảm thấy u mê.
Đây là Thánh Nhân sao? sao Thánh Nhân lại khóc chỉ vì không có một bức họa?
Nữ Oa nương nương nói Lý Nguyên vẽ cho Hậu Thổ.
Chẳng lẽ mỹ nữ tuyệt sắc bên cạnh kia chính là Hậu Thổ nương nương? Chẳng trách nàng nói đến Hạo Thiên và Dao Trì với vẻ mặt nhẹ nhàng như vậy.
Chẳng trách nàng trong tranh vẽ lại lãnh ngạo như sương, tràn đầy khí tức luân hồi khủng khiếp.
Thì ra nàng chính là Hậu Thổ nương nương!
Nguyên Phượng chấn động trong lòng thật lâu không thể nào bình ổn lại.
Hậu Thổ nhìn thấy dáng vẻ tức giận bất bình của Nữ Oa thì không nhịn được mà nở nụ cười rực rỡ, còn xinh đẹp động lòng người hơn trăm hoa đua nở.
Nàng đổ thêm dầu vào lửa, nói: “Ngươi cảm thấy bức họa này thế nào? Lý Nguyên đã tặng bức họa này cho ta, nếu ngươi muốn thưởng thức có thể tới Bình Tâm điện từ từ thưởng thức, ta đợi ngươi tới bất cứ lúc nào.”
Nữ Oa xị miệng khinh thường nói: “Vẽ không tồi, chỉ là người trong tranh không lớn, nhìn làm cho người ta sinh ra chán ghét.”
Hậu Thổ vẫn giữ nụ cười trên mặt, nói: “Có thể, đây chính là cái gọi là đố kỵ làm cho người ta sinh chán ghét!”
Nữ Oa quả thực đố kỵ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận