Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2258 - Bôi dầu dưới lòng bàn chân!

Thế nhưng dịch ra thành: “Phàm là đánh nhau, chỉ cần do dự, đối phương sẽ đứng lên.”
Không do dự thì có thể trực tiếp đánh đối phương thành phế.
“Bản dịch này cũng rất thú vị, cha mẹ còn sống, không được đi xa, nếu đi phải nói rõ nơi cụ thể.”
Lý Nguyên lại dịch thành: “Cha mẹ ngươi ở trong tay ta, ngươi chạy không được, cho dù ngươi chạy, ta cũng có cách bắt ngươi trở về!”
“Ha ha ha, thật sự không biết đầu của Lý Nguyên mọc như thế nào, phiên dịch quá tài năng rồi.”
“Nếu là mấy tông sư Nho học như Chu Hi, Đổng Trọng Thư nhìn thấy quyển ‘Luận ngữ’ này, không biết sẽ có vẻ mặt gì? Không lẽ bị đám đông làm tức chết đó chứ?”
“Hì hì, nói thật, ta không đợi được muốn nhìn thấy phản ứng của Chu Hi và Đổng Trọng Thư rồi đó.”
Lý Nguyên thấy ba người họ chỉ lo thảo luận ‘Luận ngữ’ trong tay, làm như không thấy cánh tay của hắn.
Hắn không nhịn được, lập tức đưa tay gõ vào đầu của ba người họ ba cái.
“Bốp, bốp, bốp.”
Đầu của ba người Lý Thanh Chiếu, Thái Văn Cơ, Trác Văn Quân bị Lý Nguyên gõ một cái, lúc này mới dời sự chú ý khỏi bản thảo trong tay.
Thái Văn Cơ ôm đầu, ngơ ngác hỏi Lý Nguyên: “Ngươi đánh đầu bọn ta làm gì?”
Lý Thanh Chiếu và Trác Văn Quân cũng che đầu mình, vẻ mặt ấm ức.
Lý Nguyên nhắc nhở: “Ta viết đến mức tay sắp phế, các ngươi có nên thực hiện lời hứa xoa bóp cho ta một chút hay không?”
Lý Thanh Chiếu khó xử nói:
“Nhưng bọn ta đang muốn trở về tăng ca cho người in những bản thảo này để đưa ra thị trường càng sớm càng tốt.”
Lý Nguyên: “Các ngươi tá ma giết lừa à!”
Thái Văn Cơ vội vàng an ủi nói: “Yên tâm, chuyện đã đồng ý, bọn ta nhất định sẽ không tá ma giết lừa, đợi sau khi công bố ‘Luận ngữ’ ra ngoài, ngươi muốn mỗi ngày bọn ta mát xa hai mươi tư giờ cho ngươi ở quán trọ đều được.”
Trác Văn Quân: “Bọn ta phải nhanh chóng đưa quyển ‘Luận ngữ’ này ra thị trường trước khi bệ hạ đồng ý đưa Nho học vào thi cử, cho nên…”
Ba người họ liếc nhìn nhau, sau đó ôm bản thảo trong tay, kiễng chân chạy ra ngoài quán trọ.
Lý Nguyên thấy lòng bàn chân ba người họ bôi dầu thì bất đắc dĩ lắc đầu.
Đúng là vô tình.
Nhưng hắn cũng không ngăn cản.
Bởi vì hắn vốn không biểu hiện thích thú mát xa cho lắm.
Một tuần sau.
Bên trong phủ đệ của đại lão Nho học Chu Hi.
Giờ phút này, Chu Hi với dung mạo sáu mươi tuổi đang xem chương trong thư phòng.
Đột nhiên, một tôi tớ gõ cửa, đi vào bẩm báo: “Khởi bẩm lão gia, Đổng đại nhân đến cửa thăm hỏi.”
Chu Hi vội vàng buông thư từ trong tay xuống, dặn dò tôi tớ: “Mau mời vào.”
Rất nhanh, một lão già mặc áo khoác dài màu đen, tóc râu xám trắng, trong tay cầm một quyển sách, vẻ mặt đầy tức giận đi vào thư phòng.
Người này chính là Đổng Trọng Thư, đều là đại lão Nho học giống Chu Hi.
Chu Hi nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Đổng Trọng Thư thì không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Phải biết rằng, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy dáng vẻ tức giận hiện ra mặt của Đổng Trọng Thư.
Hắn nhẫn nhịn nghi hoặc, bình tĩnh chắp tay chào hỏi Đổng Trọng Thư: “Đổng huynh đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa, thất lễ, xin thứ lỗi.”
Đổng Trọng Thư nhẫn nhịn tức giận trong lòng, nói: “Quả thật hôm nay Đổng mỗ có việc quan trọng tìm Chu lão đệ thương lượng, đến thăm đột nhiên như vậy, xin Chu lão đệ thứ lỗi.”
Chu Hi kêu Đổng Trọng Thư ngồi xuống trước, sau đó mới hỏi nghi vấn trong lòng: “Tại sao Đổng huynh lại nổi giận đùng đùng như vậy?”
Đổng Trọng Thư nghe vậy thì tức giận đầy mặt nói: “Đây chính là nguyên nhân hôm nay Đổng mỗ tới tìm Chu lão đệ, trong lúc vô tình Đổng mỗ phát hiện có người công nhiên bôi nhọ Nho học, xuyên tạc ý của ‘Luận ngữ’.”
Chu Hi biết được nguyên nhân, trên mặt vẫn bình tĩnh thong dong, vốn không biểu hiện ra bất kỳ phẫn nộ nào.
Hắn an ủi không chút hoang mang: “Hiện giờ Nho học chúng ta đang trên đà phát triển, từ đó ảnh hưởng đến lợi ích của không ít người, bởi vậy có người cố ý chửi bới Nho học, muốn ghét bỏ chúng ta cũng không phải là chuyện gì to tát, dù sao thì đại thế Nho học hưng thịnh, không phải dùng thủ đoạn bẩn thỉu là có thể ngăn cản lại được. Bởi vậy Đổng huynh cần gì phải để tâm đến chuyện này?”
Đổng Trọng Thư lắc đầu nghiêm túc nói: “Nếu chửi bới bình thường, đương nhiên ta sẽ không để tâm đến, càng không phẫn nộ như thế. Nhưng thủ đoạn lần này của kẻ địch rất ti tiện giảo hoạt, là muốn đẩy Nho học vào chỗ chết, sao ta nhịn được?”
Chu Hi tò mò nói: “Rốt cuộc đối phương đã làm gì, vậy mà lại khiến Đổng huynh cảm thấy nghiêm trọng như vậy?
Muốn đặt Nho giáo của chúng ta vào chỗ chết? Đối phương có thủ đoạn này à?”
Đổng Trọng Thư lập tức đưa cho Chu Hi quyển sách đang nắm chặt trong tay, nói:
“Chỉ cần ngươi đọc quyển sách này, thì sẽ hiểu hết hành vi của đối phương thật sự là đáng ghét đến cực điểm, âm hiểm đến cực điểm.”
Thấy dáng vẻ tức giận khó ổn định lại của Đổng Trọng Thư, trong lòng Chu Hi càng tò mò.
Rốt cuộc có người làm chuyện âm hiểm gì, lại chọc Đổng Trọng Thư phẫn nộ như thế?
Muốn Nho học lâm vào chỗ chết, ai lại có bản lĩnh lớn như vậy?
Hắn vội vàng đón nhận quyển sách Đổng Trọng Thư đưa tới, sau đó nhìn về phía mặt bìa.
“Luân ngữ, tác giả Khủng Tử.”
“Phụt!”
Chu Hi chỉ nhìn thoáng qua mặt bìa đã khiếp sợ đến mức lông mày dựng thẳng lên, lửa giận ngút trời, không nhịn được mà nặng nề vỗ một cái lên mặt bàn bên cạnh.
Bởi vì dùng lực quá mạnh, hắn đã làm chén trà trên bàn rớt xuống.
“Đúng là cuồng đồ to gan, cuồng vọng đến cực điểm, là ai lại chơi lời của Thánh Nhân? Hắn không sợ sự phẫn nộ của Thánh Nhân sao!”
Chu Hi nhìn chằm chằm ‘Luận ngữ’ trong tay, giận không thể nuốt mà hét lớn.
Bởi vì người sáng suốt đều nhìn ra tên quyển sách này, tên tác giả này, rõ ràng là đang thầm nhái lại ‘Luận ngữ’ và Huyền Đô Thánh Nhân.
Chu Hi là tống sư của Nho học, tất nhiên không cho phép người khác khinh nhờn lời nói của Thánh Nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận