Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 646 - Vô liêm sỉ là thao tác cơ bản của Tây Phương giáo!

Nhìn thấy bộ dạng đối phương, Pháp Hải trong lòng chấn động, người này mấy trăm năm trước là tăng nhân thần bí dùng hàng phục Bát Vu làm ống nhổ, cuối cùng còn đạp lên Đại Uy Thiên Long rời đi.
Tại sao hắn lại ở đây?
Tại sao vừa nãy ta không cảm nhận được hơi thở của hắn? Tu vi của người này cao bao nhiêu?
Chẳng lẽ, việc Đột Quyết bị diệt vong có liên quan đến hắn? Trong một khoảnh khắc, Pháp Hải có vô số suy nghĩ trong đầu.
Tạm dừng kế hoạch thu phục Dương Thiền.
Dương Thiền vốn muốn dùng chiếc sáo đào của mình để dạy dỗ hoà thượng đạo đức giả hống hách và vô lý này, nhưng khi thấy Lý Nguyên đã chuẩn bị xong bữa sáng, nàng ta lập tức phớt lờ Pháp Hải, phấn khích đến bên Lý Nguyên, nhìn sữa đậu nành, bột chiên và que chiên béo ngậy trong bát mà chảy nước miếng.
“Oa, thơm quá. Lão bản, để ta giúp ngươi bưng.”
Vừa nói, nàng vừa nhhắn chóng cầm lấy đĩa thức ăn từ tay Lý Nguyên, đặt lên bàn ăn.
Hơn nữa, này ta còn giúp Lý Nguyên kéo ghế đi, dáng vẻ vô cùng chăm chú.
“Lão bản, mời ngồi.”
Lý Nguyên yên tâm hưởng thụ lòng hiếu khách của Dương Thiền, ngồi trên ghế, nhấp một ngụm sữa đậu nành và ăn một miếng que chiên khác.
Từ đầu đến cuối, hắn không hề liếc nhìn Pháp Hải.
Như thể hắn thậm chí không nhận thấy sự tồn tại của người này.
“Oa, que chiên này ngon quá.”
Dương Thiền nóng lòng cắn một miếng, chỉ cảm thấy vỏ ngoài giòn tan, bên trong dẻo như sáp, ngoài mùi gạo nếp còn có mùi thơm của đường đen cháy quyện với mùi vừng rang khiến người ta có dư vị bất tận, càng ngửi càng thơm…
Thật là hưởng thụ khi có thể ăn được đồ ăn do Ly Nguyên làm.
Dương Thiền say sưa nghĩ.
Đứng ở cửa, Pháp Hải nhìn thấy Lý Nguyên cùng Dương Thiền đang yên lặng ăn điểm tâm, căn bản không thèm để ý tới hắn, trên mặt không khỏi lộ ra một tia xấu hổ biến thành tức giận.
Ngay cả Đường Vương cũng phải đối đãi lịch sử với hắn, sao có thể khinh thường hắn như vậy? Đúng là không coi ai ra gì.
“Vị thí chủ này, không ngờ chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Pháp Hải kìm nén lửa giận trong lòng, cúi đầu trước Lý Nguyên.
“Ngươi biết tên nguỵ quân tử này?”
Dương Thiền bất ngờ hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên cắn một miếng bánh nhỏ, bình tĩnh nói: “Có gặp qua một lần.”
Nhưng hắn không có ý định chào hỏi Pháp Hải.
Dương Thiền nghĩ đến bộ dáng bá đạo vừa rồi của Pháp Hải, trong lòng vô cùng tức giận: “Hòa thượng này thật vô liêm sỉ, vì tư lợi của mình mà còn vu cho ta là yêu ma, thậm chí còn muốn bắt ta đưa đến chùa Lôi Phong để đàn áp hắn. Tại sao tôn giáo phương Tây đều là một đám người vô liêm sỉ thế?”
Lý Nguyên nhàn nhạt nói:
“Xà Trên không thẳng, xà dưới cong, Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề đều không biết xấu hổ, đệ tử và đệ tôn của họ làm sao có thể tốt hơn? Vô liêm sỉ là hoạt động cơ bản của tôn giáo phương Tây.”
“Phốc!”
Dương Thiền nghe thấy Lý Nguyên mắng Tây Phương Nhị Thánh là vô liêm sỉ, nhịn không được cười phá lên.
Nàng cảm thấy trong toàn bộ Tam giới, ngoại trừ Hồng Thập Tam, Lý Nguyên có lẽ là người duy nhất dám đối với Tây Phương Nhị Thánh vô lễ như vậy.
Dù sao, hắn cũng là một cường giả vô song, ngay cả Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng dám tát.
Pháp Hải cười không nổi, mặt biến thành sắc thành màu gan heo.
Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn là giáo chủ của tôn giáo phương Tây, Lý Nguyên châm biếm hai người chính là châm biếm toàn bộ tôn giáo phương Tây, hắn làm sao có thể chấp nhận được?
“Thí chủ từng có thành kiến ​​với Tây giáo, hiện tại lại nàngng khai phỉ báng Tây phương Thánh Nhân, không sợ Thánh Nhân nổi giận sao?”
Pháp Hải vẻ mặt âm trầm hỏi.
“Không sợ.”
Lý Nguyên nhàn nhạt đáp.
Hự…..
Pháp Hải sắc mặt tái xhắn, nghẹn ngào không biết nên nói cái gì.
Trên đời này, vẫn có người không sợ Thánh Nhân, hoặc là kẻ ngu, hoặc là kẻ điên không biết trời cao đất rộng…
Nếu những người khác dám vô lễ với tôn giáo phương Tây như vậy, Pháp Hải sẽ lấy hàng phục Bát Vu của mình và lấy ra Đại Uy Thiên Long vì đạo trừ yêu.
Tuy nhiên, sức mạnh của Lý Nguyên khiến Pháp Hải không dám hành động hấp tấp.
Mặc dù trải qua mấy trăm năm, Pháp Hải tu vi so với trước kia tiến bộ không ít, nhưng hắn căn bản nhìn không thấu Lý Nguyên.
Lúc trước, hắn ở trước mặt Lý Nguyên căn bản không có sức đánh trả, bây giờ, hắn tự nhiên cũng không dám tự rước nhục vào thân.
Dương Thiền nhìn thấy Pháp Hải tuỳ tiện trước đây, bị Lý Nguyên nói không nên lời, chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái, tâm trạng sảng khoái.
Đồ hoà thượng này ngươi không phải rất cố gắng sao? Tiếp tục gắng gượng đi, không ngờ rằng cũng có lúc ngươi gắng gượng không nổi.
Pháp Hải sắc mặt thay đổi một hồi, cuối cùng âm thầm thở dài một hơi, chắp tay nói với Lý Nguyên: “Không quấy rầy hai vị thí chủ ăn cơm, bần tăng từ biệt.”
Nói xong, hắn liền xoay người rời đi.
“Đợi đã.”
Đột nhiên, giọng nói của Lý Nguyên khiến Pháp Hải dừng lại.
“Thí chủ còn điều gì chỉ giáo?”
Pháp Hải trong lòng trầm xuống, hắn có dự cảm không tốt, nhưng trên mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh hỏi.
Lý Nguyên nhấp một ngụm sữa đậu nành, sau đó bình tĩnh nói: “Mới sáng sớm ra ngươi đã đến quấy rầy sự trong sạch của ta, còn có lời lẽ thô lỗ với người phục vụ trong cửa hàng của ta, ngươi cứ như vậy rời đi sao?”
“Thí chủ muốn bần tăng như thế nào?”
Pháp Hải hỏi với khuôn mặt khó coi.
Lý Nguyên thờ ơ nói: “Ngươi tự tát vào miệng mình hai mươi cái để trừng phạt, sau đó ngươi có thể rút ra ngoài.”
Khi Pháp Hải nghe thấy điều này, khuôn mặt của hắn lập tức biến thành than, trông cực kỳ xấu xí.
Làm sao hắn có thể đồng ý với một sự sỉ nhục như vậy.
“Hành vi này của các hạ, ngươi không cảm thấy hiếp người quá đáng sao?”
“Đúng là có chút hiếp người quá đáng.”
Lý Nguyên nghe vậy không khỏi gật đầu: “Nhưng mà, ta đây không phải học từ ngươi sao?”
Trước đó, Pháp Hải đã nói rằng Dương Thiền là ma đầu, và muốn đàn áp Dương Thiền dưới Phong Lôi Tháp.
Pháp Hải sắc mặt giật giật, quả báo đến quá nhhắn.
Hắn biết rằng hôm nay hắn không thể được bỏ qua dễ dàng.
Pháp Hải cũng là người quyết đoán, thấy bóng người hắn lóe lên, lập tức lao ra cửa, định thoát khỏi khách điếm trước rồi tính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận