Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2202 - Lý Thanh Chiếu, sẽ nói ta nuôi trai bao

Lý Nguyên giải thích: “Chà, trong tiềm thức của ta, các thiếu nữ rất ngây thơ hồn nhiên, nỗi muộn phiền của họ tới nhanh mà đi cũng nhanh đi. Nỗi ưu sầu của họ là tuổi niên thiếu chưa nếm trải mùi vị buồn, để làm thơ sẽ phải dùng các từ mới, như thế sẽ không đạt tới trình độ cao như ngươi miêu tả.”
“Trẻ trung chẳng biết buồn chi hết
Khi biết vần thơ gượng nói sầu”
Lý Thanh Chiếu lẩm nhẩm lặp lại câu nói của Lý Nguyên.
Ngay sau đó, sắc mặt nàng mừng rỡ, nhìn Lý Nguyên bằng vẻ kinh ngạc thán phục: “Thật sự là một câu hay, Lý huynh đại tài, chỉ thuận miệng thôi cũng cho ra một câu hay tuyệt thế. Thanh Chiếu bội phục, ta lấy trà thay rượu, kính Lý công tử một chén.”
Dứt lời, nàng bưng chén trà sứ lên trước người, uống một hơi cạn sạch.
Ặc, thấy ánh mắt sùng bái của Lý Thanh Chiếu, vẻ mặt Lý Nguyên có phần bối rối.
Hắn giải thích: “Thật ra mấy lời đó không phải do ta nói, là người khác nói ra, bởi vậy lời khen của ngươi làm ta hổ thẹn lắm.”
“…”
Lý Thanh Chiếu lắc đầu trách: “Vì sao Lý huynh lại phủ nhận? Những lời này và những câu nói hay Lý huynh nói khi trước, ta chưa từng thấy trong sách, cũng chưa nghe người khác nói qua.”
Thấy Lý Thanh Chiếu nói vậy, vẻ mặt Lý Nguyên càng thêm bất lực.
Từ khi quen biết Lý Thanh Chiếu, mỗi lần hai người trò chuyện, Lý Nguyên khó tránh nói ra mấy câu hay ho trên địa cầu, hoặc giàu triết lý, hoặc đầy nghệ thuật. Bởi vì ở thế giới hồng hoang không có mấy câu danh ngôn này nên Lý Thanh Chiếu đương nhiên sẽ nghĩ Lý Nguyên sáng tác ra chúng.
Càng không thể không khâm phục Lý Nguyên.
Cho dù Lý Nguyên có giải thích rõ mấy lời hay ý đẹp kia không phải do hắn sáng tác thì Lý Thanh Chiếu cũng chẳng chịu tin.
Dẫu sao nàng là người yêu sách như mạng, có thể nói là học rộng hiểu nhiều. Chỉ cần là một thơ văn có chút ý cảnh thì nàng cũng từng đọc hay nghe qua, không thể không biết.
Nếu đã không biết, lại còn từ miệng Lý Nguyên nói lần đầu tiên, nàng thực sự không nghĩ ra khả năng nào khác ngoài chuyện Lý Nguyên sáng tác ra chúng.
Về phần tại sao Lý Nguyên luôn nói thơ văn không phải hắn viết, Lý Thanh Chiếu chỉ cho rằng Lý Nguyên là người vô cùng khiêm tốn, không muốn phô trương danh tiếng, vậy nên mới cố ý phủ nhận tài hoa của mình.
Ôi, Lý công tử khiêm tốn quá rồi!
Lý Nguyên nhấn mạnh: ‘Dù ngươi có tin hay không, mấy lời đó thật sự không phải ta nói.”
Thấy Lý Nguyên không chịu thừa nhận, Lý Thanh Chiếu không khỏi hỏi ngược lại: “Nếu không phải ngươi sáng tác, vậy là ai sáng tác? Trên đời này, phàm là thơ văn nổi danh thì không gì ta không biết.
Lý Nguyên trầm ngâm một chốc.
Ặc, hình như trên thế giới này không có Tân Khí Tật.
Lý Thanh Chiếu thấy Lý Nguyên không đáp lại được, nàng đắc ý nói: “Không trả lời được nhỉ? Ngươi không cần nguỵ biện nữa, sự thật rành rành trước mắt, lấp liếm cũng vô dụng.”
Nhìn bộ dạng “đại thông minh” của Lý Thanh Chiếu, Lý Nguyên bỗng cạn lời.
Hắn rất muốn nói với Lý Thanh Chiếu: Trí tưởng tượng của ngươi đừng bay xa như thế!
Song, không đợi Lý Nguyên lên tiếng, Lý Thanh Chiếu nói tiếp: “Ta biết ngươi khích nổi tiếng, thế nên bây giờ mới cố ý phủ nhận tài năng của bản thân. Nhưng ta cảm thấy ngươi không cần làm vậy. Nếu đã có tài hoa tuyệt thế thì nên để người đời được biết, không phụ tài văn chương của mình. Tương lai có thể dựa vào danh tiếng này mà xuất sĩ làm quan, dốc sức vì nước nhà, thực hiện giá trị đời người.”
Câu cuối cùng, giọng điệu Lý Thanh Chiếu nghe hết sức chân thành.
Thấy dáng vẻ bậc thầy dạy làm người của Lý Thanh Chiếu, Lý Nguyên nhất thời cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng vô tận.
Trong quá trình quen biết Lý Thanh Chiếu, cái gì cũng tốt.
Ngặt một nỗi, Lý Thanh Chiếu đôi khi rất thích giảng đạo, luôn hi vọng hắn bồi dưỡng tiếng tăm, làm nên sự nghiệp.
Haiz, hơi giống bà mẹ già.
Hắn không muốn xoắn xuýt trong chủ đề này, vội nói tránh đi: “Chẳng phải chúng ta đang đánh giá thơ của ngươi à? Hay là nói về thơ của ngươi đi. Trong bài thơ, ta thích câu này nhất…”
Thấy Lý Nguyên chuyển hướng đề tài, Lý Thanh Chiếu chợt cảm thấy bất lực chết đi được.
Mỗi lần nàng đề nghị Lý Nguyên bồi dưỡng danh tiếng mà ra làm quan, Lý Nguyên đều tỏ ra không hứng thú chút nào.
Tuy không quá ham danh lợi không phải chuyện tốt.
Nhưng cũng không nên lạnh nhạt với danh lợi giống như Lý Nguyên.
Suy cho cùng, Lý Thanh Chiếu hiện đang là Nội các Đại học sĩ của Tiên Đường, là quan to tam phẩm, còn Lý Nguyên chỉ là tu sĩ tu tiên nhỏ nhoi không tiếng tăm.
Nếu sau này hai người thành đôi, người khác sẽ dị nghị rằng ta nuôi trai bao.
Bởi vậy, lúc này nàng mới khuyên Lý Nguyên bồi dưỡng danh tiếng, xuất sĩ làm quan mấy lần liền.
Làm như thế là vì suy nghĩ cho tương lai của hai người.
Dĩ nhiên, đây chỉ là chút tâm tư của một nữ nhân như nàng.
Quan hệ hiện tại giữa nàng và Lý Nguyên cũng chỉ là bạn tốt kiêm tri kỉ mà thôi.
Nàng chưa hề bộc bạch suy nghĩ trong lòng mình với Lý Nguyên.
Tuy nàng là nữ trung hào kiệt, nhưng cũng giống bao cô gái khác, không dám bày tỏ tình cảm nhi nữ.
Rốt cuộc, nhỡ bị từ chối thì ngượng lắm.
Nhất là khi Lý Nguyên chưa từng tỏ ra có ý với nàng trên phương diện kia.
Kể từ khi đôi bên quen nhau, Lý Thanh Chiếu đã chú ý tới ánh mắt Lý Nguyên nhìn nàng, thản nhiên mà bình tĩnh, không xen lẫn chút tình dục nào.
Mỗi lần nghĩ tới điều này, Lý Thanh Chiếu sẽ không khỏi buồn rầu và hụt hẫng.
Thậm chí, lý do nàng viết bài “Thanh Thanh Mạn” này cũng là vì tương tư Lý Nguyên thành bệnh, bởi thế mới gợi ra nỗi u sầu ấy.
Lý Thanh Chiếu cố nén sự thẹn thùng trong lòng, nhìn gương mặt tựa ngọc của Lý Nguyên, giọng điệu ẩn chứa tình cảm: “Nếu Lý công tử thích bài thơ này, ta sẽ tặng bản thảo này cho Lý công tử. Hy vọng Lý công tử không chê.”
Lý Nguyên không từ chối, gật đầu đáp: “Ta đây xin nhận vậy.”
Hắn thực sự rất thích ý cảnh trong bài thơ này.
Thấy Lý Nguyên nhận, trong lòng Lý Thanh Chiếu không khỏi sướng vui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận