Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1033 - Mộng Yểm khóc rồi!

Trong lòng sáu vị chí tôn tuy tràn đầy kinh ngạc và tò mò, nhưng bọn họ không hề biểu hiện ra mặt.
Cũng không thể hiện quá lo lắng.
Dù sao bây giừo Hồng Hoang bị hủy, bản nguyên chi lực bị Vạn Giới tháp hấp thụ, không bao lâu nữa Hồng Hoang sẽ liên kết với Mãng Hoang hợp lại thành một thế giới.
Đến lúc đó thực lực của Thần Niệm đại nhân tăng mạnh, ‘lão gia’ gì đó căn bản không cần để vào mắt.
Hơn nữa, bọn họ cũng không cảm thấy vị ‘lão gia’ thần bí này cần đích thân Thần Niệm đại nhân ra tay.
Dù sao thì nếu vị ‘lão gia’ này thật sự lợi hại, trước đó sao có thể để bọn họ công phá đập vỡ Hồng Hoang chứ?
Nghĩ đến đây, sắc mặt của sáu vị chí tôn phút chốc trở nên nhẹ nhõm.
Viên Chiến cười nhạo Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề: “Các ngươi còn không chạy? Lẽ nào định thần phục chủ nhân của bọn ta sao?”
“Ha ha ha.”
Đám người Hoàng Triều, Diêm Ma, Linh Hoa và mấy vị chí tôn khác nghe vậy, không nhịn được bật cười lớn.
Tiếp Dẫn đạo nhân không hề để ý đến lời cười nhạo của đám người, kiêu ngạo nói: “Cái gọi là một tớ không hầu hai chủ, bọn ta nay đã nương nhờ lão gia, tất nhiên sẽ không thần phục Thần Niệm.”
Chuẩn Đề đạo nhân trên mặt tràn đầy ý cười: “Hơn nữa, một Thần Niệm cỏn con không xứng để chúng ta thần phục.”
Nét cười trên mặt sáu vị chí tôn đông lại.
Chu Thiên hờ hững nói: “Người, sẽ vì lời nói ngông cuồng của bản thân mà trả giá.”
Chuẩn Đề đạo nhân gật đầu cười nói: “Lời này có lý, chúng ta cùng nhau cố gắng.”
Nói xong, hắn bèn trở vào khách trạm với Tiếp Dẫn.
Sáu vị chí tôn nhìn nhau một cái, không để ý đến tượng điêu khắc cổ quái, đi theo vào bên trong.
Bên trong khách trạm trông rất bình thường, lúc này đã có khá nhiều người ngồi.
Vài vị thánh nhân từng giao đấu trước đó đều có mặt.
Còn có vài nữ tử tu vi bình thường và một phàm nhân không có tu vi.
Biểu cảm của mọi người trong khách điếm đều trông rất bình tĩnh.
Dường như không cảm thấy bất cứ áp lực nào của việc Hồng Hoang bị hủy hoại.
Đặc biệt là đám nữ nhân Tiểu Tê Tử, Đát Kỷ, Nữ Oa, Hậu Thổ, còn lấy hạt dưa, khoai tây chiên, cô ca thơm phức ra vừa ăn vừa uống.
Bộ dạng ngồi xem náo nhiệt.
Vô cùng nhàn nhã.
Mấy vị chí tôn thấy vậy, da mặt bất giác giật giật.
Điều này thật quá không tôn trọng người khác rồi, đây là thái độ của người bại trận nên biểu hiện ra sao?
Không hề đoan chính chút nào!
Sáu vị chí tôn vừa châm bím trong lòng vừa đồng loạt phóng ánh mắt lên người Đát Kỷ.
Chính là người này dùng Hỗn độn chí bảo Khai Thiên Phủ chém chết thuộc hạ của bọn họ, bọn họ tất nhiên nhận ra.
“Giao Khai Thiên Phủ ra thì có thể tha cho ngươi một mang.”
Viên Chiến trực tiếp nói với Đát Kỷ.
Trong lúc nói, hắn đập chiếc gậy không phải vàng cũng chẳng phải thép đang vác trên vai lên chiếc bàn bên cạnh.
Định tăng thêm khí thế khi mình nói chuyện.
“Bùm.”
Kình Thiên Côn đập lên bàn phát ra tiếng vang nặng nề.
Song, điều khiến Viên Chiến cạn lời là chiếc bàn không sao cả, cái va chạm giữa Kình Thiên Côn và chiếc bàn ngược lại khiến eo bàn tay bị chấn động đến tê dại……
Va chạm không thành công khiến Viên Chiến trong lòng vừa ngạc nhiên vừa tức giận.
Kinh ngạc vì cái bàn này sao lại kiên cố đến vậy?
Phải biết rằng Kình Thiên Côn trong tay hắn là Tiên Thiên chí bảo, chỉ cần khẽ chạm một cái, thế giới liền vỡ vụn.
Sao có thể đập không hỏng một cái bàn?
Lẽ nào cái bàn này giống với bức tượng điêu khắc ngoài cửa, cũng là dùng vật liệu kỳ lạ đặc biệt nào đó chế tạo nên?
Trong lòng Viên Chiến tuy kinh ngạc, những không hề biểu hiện ra mặt, vẫn dùng biểu cảm hung dữ nhìn đăm đăm Đát Kỷ.
Chỉ cần ta không xấu hổ, kẻ xấu hổ sẽ là người khác!
Đát Kỷ lại chú ý đến đám đông, căn bản không để việc này trong lòng.
Nàng nhổ ra một cái vỏ hạt dưa, sau đó chỉ vào Lý Nguyên, cười trên nỗi đau của người khác nói: “Khai Thiên Phủ là của hắn, các ngươi muốn thì tìm hắn, ta chỉ là người xem náo nhiệt mà thôi, các ngươi cứ kệ ta.”
Nói xong lại nhổ ra thêm một cái vỏ hạt dưa.
Lý Nguyên: “……”
Nếu hắn nói Đát Kỷ không phải ruột thịt chắc chắn không có ai tin.
Không có một chút áp lực gì khi bán đứng lão ca.
Nhưng bọn họ quả thực không phải ruột thịt mà!
Sáu vị chí tôn sau khi nghe Đát Kỷ nói, đồng loạt nhìn về phía Lý Nguyên, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.
Hỗn Độn chí bảo vậy mà là của hắn?
Hắn không phải người phàm sao?
Lẽ nào chúng ta nhìn nhầm rồi?
Mọi người lập tức tăng thêm cường độ thăm dò của thần thức.
Song, rõ ràng bọn họ đã huy động hết toàn bộ pháp lực nhưng vẫn không thăm dò được tu vi của Lý Nguyên.
Chỉ có điều những người theo gót của người này lại cực kỳ nghịch thiên.
Chí Tôn Cốt, Chí Tôn Huyết, Tiên Thiên đạo thai, toàn thân Hỗn Nguyên Bất Lộ, không có một chút tạp chất……
Kiểu người này theo lý mà nói, cho dù tùy tiện thở một cái cũng có thể lập địa thành tiên, không thể không có tu vi?
Biểu cảm của mấy người Hoàng Triều phút chốc trở nên nghiêm trọng.
Người này có thể không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Có điều, không đơn giản thì thế nào?
Chúng ta chinh phục được cả Hồng Hoang, lại có Thần Niệm đại nhân làm hậu thuẫn, há có thể bị người nhìn không ra tu vi lại không hề có chút khí tức và uy áp nào dọa sợ kia chứ?
Nghĩ đến đây, Hoàng Triều không bối rối về tu vi của Lý Nguyên nữa mà lạnh lùng hỏi Lý Nguyên: “Hỗn Độn chí bảo thật sự là của ngươi sao?”
Lý Nguyên nhấp một ngụm trà trước rồi mới gật đầu nói: “Là của ta.”
Hoàng Triều: “Ngươi định chủ động giao ra Hỗn Độn chí bảo hay là đợi bọn ta giết ngươi, để ta tự đến lấy?”
Da mặt Lão Tử giật giật, nhìn Hoàng Triều một cách đầy thông cảm.
Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề âm thầm niệm Phật, cứ cho là siêu độ trước cho Hoàng Triều vậy.
Chỉ có mấy người Nữ Oa, Hậu Thổ, Đát Kỷ là trưng ra biểu cảm xem náo nhiệt.
Hoàng Triều chú ý đến biểu cảm của mọi người, trong lòng ngày càng cảm thấy kỳ lạ.
Vì sao đám người này lúc đến đây vẫn có thể bình tĩnh như vậy?
Rốt cuộc là chỗ nào không đúng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận