Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1795 - Lão ca, cứu mạng!!

“Sao thế giới này lại có loại quái vật này? Không thể đánh chết, không thể cắt đuôi, cảm giác còn lợi hại hơn cả Đại Đạo!”
Đát Kỷ nhìn quái điểu theo sát phía sau, vô cùng rầu rĩ.
Lúc trước nàng xuyên việt đến thế giới này, vốn tất cả đều rất thuận lợi, vừa hiểu biết phong thổ của thế giới này, vừa thu thập công pháp và bảo vật của thế giới này, cuộc sống trôi qua rất thoải mái.
Nhưng điều khiến nàng bất ngờ là trong một quá trình tầm bảo, người đồng hành lại triệu hoán ra một quái điểu khủng bố.
Chưa nói thế giới ban đầu nháy mắt đã bị chen nổ, Đát Kỷ còn bị quái điểu đuổi theo đến cùng…
Nàng đều không biết quái điểu này đuổi giết nàng bao lâu rồi.
“Rốt cuộc ngươi muốn đuổi giết đến khi nào hả? Dù sao ngươi cũng không đánh vỡ được phòng ngự của ta, hay là cứ bỏ qua như vậy đi, đừng lãng phí thời gian của mọi người nữa.”
Đát Kỷ vừa chạy, vừa hô lên với quái điểu.
Thế nhưng quái điểu hoàn toàn không để ý Đát Kỷ, thời gian đối với nó hoàn toàn không có ý nghĩa, nên không quan tâm có lãng phí hay không.
Bản nguyên Đạo Văn đặc biệt tản ra từ quần áo của Đát Kỷ lại khiến trái tim cô đơn trong năm tháng vô hạn của quái điểu lại nhảy lên lần nữa.
Nó nhất định phải có được.
Thấy quái điểu hoàn toàn không nói chuyện với nàng, Đát Kỷ sắp hậm hực chết rồi.
Bất đắc dĩ, nàng chỉ đành hô về phía sau của Hồng Mông: “Lão ca, cứu mạng!”
“Hô, tay nghề của Lý huynh không tệ nha!”
Tiết Bàn đi xuống lầu, thấy chim sơn ca Lý Nguyên đan, không khỏi lớn tiếng khen ngợi. Lý Nguyên nhìn chim sơn ca, gật đầu nói: “Ta cũng cảm thấy như vậy.”
Tiết Bàn: “…”
Khóe miệng hắn run run, nói: “Lý huynh đúng là không khách sáo. Nhưng mà, tuy chim sơn ca đan bằng trúc này sống động như thật, cuối cùng vẫn không phải sống, hôm khác ta tặng Lý huynh một con phượng vĩ lục quyên, đó mới là xinh đẹp thật sự. Ta đã nuôi mấy con.”
Ngay lúc Tiết Bàn đang nói chuyện, đột nhiên hắn thấy có một u quang giống như lóe qua từ hư không trước mắt hắn, vừa hay bắn vào trong chim sơn ca đan bằng trúc.
Phần bụng của chim sơn ca vốn có một cành trúc, nối liền với một khay trúc.
Sau khi chim sơn ca bị u quang bắn vào, chim sơn ca lập tức bắt đầu đong đưa trong không trung.
Sau đó, chim sơn ca đột nhiên sống lại.
Chỉ là đã biến thành một con quái điểu có vô số đầu, lông vũ trên người mọc vô số hoa văn giống con mắt.
Trông vô cùng tà ác.
Tiến Bàn kinh ngạc chớp mắt.
Là ta hoa mắt rồi sao?
Sao chim sơn ca bằng trúc đã sống lại rồi?
Hắn chớp mắt xong lại nhìn về phía trước.
Chỉ thấy chỗ ban đầu của chim sơn ca quả nhiên có thêm một con quái điểu màu xanh tím.
Chân của quái điểu giẫm trên cành trúc.
Đong đưa qua lại theo cành trúc.
Quái điểu líu ríu, giương nanh múa vuốt, trong miệng không ngừng phun ra pháp thuật nhỏ không hề có uy lực như tiểu hỏa cầu, tiểu băng đao, gió nhẹ v.v…
Vậy mà lại có loại đáng yêu tương phản.
Đát Kỷ nhanh chóng chạy trốn trong Hỗn Độn.
Bỗng nhiên, nàng phát hiện áp lực phía sau bỗng buông lỏng, nàng không khỏi vội vàng nhìn về phía sau.
Quái điểu đuổi theo nàng vô số năm kia đã đột nhiên biến mất không hề báo trước, trở nên vô ảnh vô tung.
“Này đã đi rồi?”
Đát Kỷ nghi ngờ chớp mắt, rõ ràng rất bất ngờ.
“Không chào hỏi một tiếng? Nhưng mà từ bỏ rồi cũng tốt, bổn tiểu thư cuối cùng đã có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.”
Nói rồi nàng vươn vai thật dài.
Đường cong thướt tha pháo họa ra một độ cong tuyệt mỹ ở trong Hỗn Độn.
“Đúng rồi.”
Đột nhiên Đát Kỷ nhớ ra cái gì, nàng nhìn Hỗn Độn vô tận xung quanh, cau mày nói: “Đây là đâu? Mà mình nên trở về thế nào?”

“Lý, Lý huynh, đây là chuyện gì? Trò ảo thuật sao?”
Tiết Bàn chỉ quái điểu màu xanh tím, vẻ mặt kinh ngạc hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Ngươi có thể coi nó là trò ảo thuật.”
“Thì ra Lý huynh còn biết làm ảo thuật? Trâu bò.”
Tiết Bàn dựng một ngón cái với Lý Nguyên.
Hắn tò mò nhìn chằm chằm quái điểu, hỏi: “Chim này là chủng loại gì? Lại còn có thể phun tiểu hỏa cầu, nhả băng đao, trông còn hơi tà ác, xấu mà ngầu, cảm giác không tệ.”
Lý Nguyên: “Nó tên là Ngục Kiêu.”
Đột nhiên, Ngục Kiêu vốn đang ‘giương nanh múa vuốt’ đã dừng lại vẻ giương nanh múa vuốt, phun hỏa cầu.
Chỉ thấy vô số khuôn mặt của nó, tất cả đều kinh ngạc nhìn chằm chằm Lý Nguyên, biểu cảm tràn đầy vẻ không tưởng tượng nổi.
Rõ ràng nó không ngờ tới Lý Nguyên lại biết tên của nó.
Người này là ai?
Sao hắn lại biết tên của ta?
Ta đột nhiên bị nhốt ở nơi này, cũng là vì hắn sao?
Trong lòng Ngục Kiêu xoay chuyển đủ loại suy nghĩ.
Tiết Bàn nhìn Ngục Kiêu, hơi thích, hắn hỏi Lý Nguyên: “Lý huynh, chim này mua ở đâu vậy? Lát nữa ta đi mua một con.”
Lý Nguyên: “Cả Hồng Mông chỉ có một con này, ngươi muốn mua nhưng không có chỗ bán.”
“Thật hay giả vậy? Nó quý giá như vậy ư?”
Tiết Bàn nghi ngờ hỏi.
Tuy con quái điểu này trông hơi tà, nhưng không trâu bò như vậy chứ?
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Thật.”
Ngục Kiêu là Hồng Mông cự thú, đã ra đời từ thuở ban đầu của Hồng Mông, sinh ra cùng thời kỳ với Đại Đạo chí cao tiền nhiệm.
Thực lực đã tu luyện đến cảnh giới Đại Đạo từ lâu, so với Tiên Thiên Ma Thần, còn rất cổ xưa.
Vì vậy nói Ngục Kiêu quý giá hoàn toàn là danh xứng với thực.
Đồng tử Tiết Bàn xoay chuyển, mặt hắn cười gượng, nói với Lý Nguyên: “Lý huynh, hay là ngươi bán Ngục Kiêu này cho ta đi, ta vô cùng thích nó.”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Ngươi mua không nổi.”
Nghe vậy Tiết Bàn lập tức vỗ ngực của mình, cả giận nói: “Lý huynh xem thường người rồi, cái khác ta không nhiều, chỉ nhiều tiền, Lý huynh cứ việc ra giá, ta chắc chắn không mặc cả.”
Lý Nguyên lắc đầu: “Không ra giá nữa, ngươi thật sự mua không nổi.”
Cho dù Tiết Bàn lấy cả Tiết gia để trao đổi cũng không bằng một cọng lông của Ngục Kiêu.
Vì vậy ra giá với Tiết Bàn hoàn toàn không hề có ý nghĩa.
Chỉ là Lý Nguyên càng nói Tiết Bàn không trả nổi, Tiết Bàn lại càng muốn mua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận