Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2087 - Ta muốn khiến Lý Nguyên yêu ta! (2)

Tiết gia đều bị xét nhà, nữ nhân ngươi, lại còn nghĩ đến chuyện yêu đương, thật sự là phân không rõ nặng nhẹ.
Nữ nhân, quả nhiên là một loài động vật cảm tính.
Nhưng mà, Tiết Bảo Thoa này dáng dấp tuy không bằng nữ thần của ta -- Tiểu Long Nữ, nhưng cũng là cực phẩm mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành, hoa nhường nguyệt thẹn.
Rốt cuộc là nam nhân như thế nào, lại đáng Tiết Bảo Thoa yêu như vậy?
Sao ta lại không gặp được mỹ nữ như thế chủ động?
Trong lòng tuy tò mò, nhưng trên mặt Dịch Chí Bình lại không biểu hiện ra dị dạng gì.
Hắn tự tin gật đầu nói: “Việc này rất đơn giản, tự nhiên có thể làm được.”
Tiết Bảo Thoa thấy đối phương trả lời quả quyết, không kiềm được thầm vui mừng, nàng vội vàng hỏi: “Vậy nếu ta muốn hắn yêu ta, phải trả đại giới gì?”
Dịch Chí Bình: “Cái này cần xem tu vi của đối phương mới có thể định giá, tu vi của đối phương càng cao, đồ vật cần cầm cố càng trân quý.”
Tiết Bảo Thoa nghe vậy, chân mày không khỏi hơi cau lại: “Ta cũng không biết tu vi cụ thể của hắn.”
Dịch Chí Bình bất ngờ nói: “Ngay cả tu vi của đối phương ngươi cũng không biết?”
Tiết Bảo Thoa: “Hắn nhìn qua chỉ có Địa Tiên kỳ, nhưng đây hẳn không phải tu vi thật của hắn, về phần tu vi cụ thể cao bao nhiêu, thì ta không rõ lắm.”
Dịch Chí Bình nghe vậy, không khỏi nghĩ tới nam tử bạch y phá hư chuyện tốt của hắn lúc trước.
Thực lực đối phương bày ra lúc đó, cũng chỉ có Địa Tiên sơ kỳ.
Đáng tiếc, hắn khi đó, lại bị đối phương áp đảo.
Dịch Chí Bình hỏi Tiết Bảo Thoa: “Đối tượng ngươi thích tên là gì, nhà ở đâu, nói ra, có lẽ ta có thể tính ra tu vi của đối phương.”
Những năm gần đây, giúp khói đen quản lý tiệm cầm đồ, Dịch Chí Bình cũng nhận được không ít khen thưởng.
Trong đó có năng lực suy tính.
Tuy rằng, năng lực suy tính của Dịch Chí Bình, còn chưa đạt tới cảnh giới suy tính quá khứ tương lai, mọi thứ đều biết, nhưng chỉ cần tu vi của đối phương thấp hơn hắn, tiếp đó chỉ suy tính chuyện quá khứ, đại khái vẫn có thể suy tính ra một vài tin tức tới.
Tiết Bảo Thoa nghe vậy, lập tức nói ra tên của người đó: “Hắn tên Lý Nguyên.”
“Lý Nguyên?”
Dịch Chí Bình đối với cái tên này, cũng không có bất kỳ ấn tượng nào.
Hắn cũng không biết, nam tử bạch y phá hư chuyện tốt của hắn, làm hắn hận thấu xương, chính là Lý Nguyên.
“Hắn là người ở đâu, bao nhiêu tuổi, ngươi có vật phẩm cá nhân của hắn không?”
Dịch Chí Bình hỏi Tiết Bảo Thoa.
Tin tức hiểu biết càng nhiều, càng lợi cho hắn suy tính.
Tiết Bảo Thoa: “Hắn là nhân sĩ kinh thành, cụ thể bao nhiêu tuổi, ta cũng không rõ, nhưng nhìn qua chỉ chừng hai mươi tuổi, ta cũng không có hắn vật phẩm cá nhân của hắn.”
Dịch Chí Bình kỳ quái nói: “Sao cảm giác như ngươi không biết gì về hắn hết vậy?”
Tiết Bảo Thoa: “Ta và hắn chỉ gặp qua mấy lần, chứ chưa hề thâm nhập hiểu biết.”
“Mới gặp qua mấy lần mà ngươi thích như vậy, chẳng lẽ dáng dấp hắn rất đẹp trai à?”
Dịch Chí Bình thuận miệng hỏi.
Tiết Bảo Thoa: “... Còn tạm, đẹp trai hơn người nhiều chút.”
Dịch Chí Bình: “...”
Hắn rất muốn hỏi Tiết Bảo Thoa, như ngươi vậy lễ phép sao?
Nhưng nghĩ lại, hắn vẫn nhịn xuống lời nói trong lòng, không chấp nhặt với nữ nhân nông cạn này.
Vậy mà trông mặt mà bắt hình dong, thực sự là một nữ nhân nông cạn, thiếu hiểu biết, thiển cận.
Nghĩ đến soái ca, hắn không nhịn được nhớ lại ngay bạch y nhân phá hư chuyện tốt của hắn trước đây, dáng dấp đối phương có thể nói là ngọc thụ lâm phong, phong độ nhẹ nhàng, khiến người ta sinh hận.
Ta ghét soái ca!
Dịch Chí Bình nhịn xuống móc mỉa, nói với Tiết Bảo Thoa: “Thế này nhé, ngươi lấy một sợi tóc của ngươi cho ta, nếu ngươi và hắn đã có giao tập, nhất định có nhân quả, để ta suy tính cho ngươi, xem có thể biết tu vi của đối phương hay không.”
Tiết Bảo Thoa nghe vậy, trên mặt không khỏi có vẻ bất ngờ.
Suy tính nhân quả, đây không phải chuyện tu sĩ bình thường có thể làm được.
Xem ra, chưởng quỹ của tiệm cầm đồ này, thật đúng là không tầm thường.
Lý Nguyên cũng không tầm thường, mà thân phận bên ngoài, cũng chỉ là lão bản của một khách điếm bình thường.
Lão bản của tiệm cầm đồ này cũng không tầm thường.
Chẳng lẽ, cao nhân đều thích ẩn giấu trong phố phường, mở tiểu điếm ư?
Tuy trong lòng Tiết Bảo Thoa chuyển động đủ loại suy nghĩ, nhưng trên mặt lại không có nửa phần do dự, nàng nhanh chóng nhổ xuống một sợi tóc của mình, giao cho Dịch Chí Bình.
Dịch Chí Bình tay trái cầm tóc, tay phải không ngừng kết ấn, bấm pháp quyết về phía tóc, trong miệng còn niệm chú ngữ thần bí.
Qua một lúc lâu, sợi tóc bỗng nhiên không gió tự cháy.
Dịch Chí Bình lại cau mày.
Hắn thi triển một phép suy tính nhân quả đặc biệt, nhưng mà, hắn lại không tính ra bất kỳ tin tức gì về Lý Nguyên.
Thuật tầm linh nhân quả này trước đó không phải trăm lần hiệu quả cả trăm sao, sao lại suy tính không ra bất kỳ tin tức gì của Lý Nguyên?
Tại sao có thể như vậy?
Tiết Bảo Thoa thấy Dịch Chí Bình ngừng thi pháp, vội vàng hỏi: “Thế nào, có suy tính ra được gì không?”
Đối mặt với ánh mắt mong đợi của Tiết Bảo Thoa, khoé miệng Dịch Chí Bình giật giật, tỏ ra hơi ngượng ngùng.
Rất mất mặt!
Suy nghĩ lại, hắn cảm thấy không thể mất mặt trước mặt khách hàng, trước đó hắn mới nói, tiệm cầm đồ Số Tám không gì không làm được, kết quả lại suy tính không ra tin tức của một người, thế này cũng quá ảnh hưởng đến hình tượng của hắn và tiệm cầm đồ Số Tám.
Hắn tuyệt đối không cho phép loại chuyện như vậy phát sinh.
Chỉ thấy Dịch Chí Bình kéo ra ngăn kéo bàn đọc sách, từ đó lấy ra một bảng thuỷ tinh dài sáu tấc năm, rộng ba tấc năm.
Tiết Bảo Thoa chú ý tới, kích cỡ và tạo hình của bảng thủy tinh này, nhìn có hơi giống điện thoại nàng từng dùng.
Bảng thuỷ tinh này tản ra bạch quang óng ánh, bốn phía đều điêu khắc vô số phù văn trong suốt, tỏ ra rất bất phàm.
Đồ vật tên là ‘Thái Tể’ này là một vật phẩm đặc biệt chủ nhân thần bí của Dịch Chí Bình ban tặng cho hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận