Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1122 - Kim Sơn tự Pháp Hải

Dương Kiếm Thư nghe lời nói của Huyền Minh da mặt run rẩy, trong lòng càng thêm hồi hộp.
Lời nói này của Huyền Minh có ý gì?
Ta không có bí mật đáng nói?
Lẽ nào bọn họ có thể thăm dò suy nghĩ trong lòng ta?
Không phải chứ, bọn họ lợi hại vậy sao?
Những nhân vật chính trong tiểu thuyết hồng hoang khác sau khi xuyên không, chẳng phải sẽ để lộ tình tiết, tỏ vẻ làm màu hay sao?
Tại sao ta vẫn chưa làm màu mà suy nghĩ trong lòng đã bị nhìn thấu hết rồi?
Chênh lệch cũng quá lớn rồi đấy?
Đúng rồi, nếu bọn họ thật sự có thể thăm dò được suy nghĩ trong lòng ta, vậy ta không thể suy nghĩ lung tung nữa.
Vô số suy nghĩ xoay chuyển trong đầu Dương Kiếm Thư nhưng ngoài miệng không dám nói thêm điều gì nữa mà lập tức âm thầm xoay người rời khỏi Ly Sơn thư viện.
Rời khỏi nơi khiến hắn hoảng sợ.
Tránh lúc rời đi quá muộn, nếu Tôn Ngộ Không không để hắn rời đi nữa thì hối hận không kịp.
Chỉ là vô số câu hỏi cứ quấn lấy tâm trí của hắn khiến hắn hồn bay phách lạc, mất hồn mất vía.
Hắn không thể nào tiếp nhận được, bản thân còn chưa làm màu thì thân phận luân hồi giả của mình đã bị Tôn Ngộ Không phát hiện, hơn nữa đối phương dường như còn biết được hắn đã từng làm những chuyện gì ở các thế giới Luân Hồi khác?
Hồng hoang này sao lại không giống với nhận thức của mình vậy?
Kim Sơn tự.
Mấy ngày trước Phổ Giác dùng thân phận du tăng thành công tá túc ở trong Kim Sơn tự.
Trải qua thời gian mấy ngày hắn cũng thành công nghe ngóng được một vài chuyện.
Ví dụ hắn đã biết được đất nước hắn đang ở tên là vương triều Tiên Đường, quốc hiệu ‘Tiên Nguyên’, hắn cũng biết được Bạch Tố Trinh hiện tại vẫn chưa bị nhốt dưới Tháp Hàng Yêu.
Do đó hắn có thể chắc chắn rằng câu chuyện Bạch Xà truyện vẫn chưa bắt đầu.
Điều này khiến hắn vui mừng không thôi.
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn muốn mượn cơ hội tiếp cận Pháp Hải để lấy được cảm tình của Pháp Hải.
Nhưng đáng tiếc bây giờ Pháp Hải đã là chủ trì của Kim Sơn tự, ngày thường ít giao du với bên ngoài, chuyên tâm tu luyện, tăng nhân ở chùa này rất ít khi gặp được hắn, càng đừng nói đến một hòa thượng ở bên ngoài đến như hắn.
Nhưng mà Phổ Giác không vội, hắn có sự nhẫn nại chờ đợi vai diễn phản diện trong Bạch Xà truyện này.
Trong lúc Phổ Giác cho rằng trong khoảng thời gian này không thể nào gặp được Pháp Hải thì đã xảy ra một chuyện khiến hắn vạn lần không ngờ đến, một tiểu hòa thượng bỗng nhiên đến nói với hắn rằng chủ trì Kim Sơn tự Pháp Hải mời hắn đến thiện phòng một chuyến.
Nghe tiểu hòa thượng nói xong Phổ Giác cảm thấy rất kinh ngạc.
Hắn không ngờ Pháp Hải lại chủ động tìm hắn.
Chuyện này quá bất ngờ rồi?
Pháp Hải biết ta hay sao?
Hắn chủ động tìm ta làm gì?
Mặc dù Phổ Giác không hiểu tại sao, nhưng có thể gặp được nhân vật trong cốt truyện đương nhiên hắn sẽ không phản đối, thế là hắn lập tức đi theo tiểu hòa thượng đến thiện phòng của chủ trì.
Bên trong thiện phòng, cửa sổ đóng chặt, trông vô cùng u ám.
Nhưng mà không hề ảnh hưởng đến tầm nhìn của Phổ Giác.
Hắn đánh giá xung quanh thiện phòng một lượt.
Thiện phòng không lớn chỉ khoảng mười mấy mét vuông.
Bày trí trông vô cùng đơn giản cổ xưa.
Ở ngày giữa thiện phòng đặt một cái hương án.
Phía sau hương án treo một lá cờ vàng, trên lá cờ vàng viết một chứ Phật rất lớn.
Bên trong một cái lư hương trên hương án đang đốt ba nén đàn hương.
Đàn hương lượn lờ thấm vào lòng người, Phổ Giác hít vài hơi lại cảm thấy tinh thần thoải mái, tai thính mắt tinh, dễ chịu vô cùng.
Điều này khiến hắn không khỏi thầm kinh ngạc.
Vừa ngửi đàn hương hắn đã biết không phải phàm vật.
Không biết có thể lấy được hay không?
Sức chú ý của Phổ Giác chủ yếu vẫn đặt lên trên người nam tử ngồi khoanh chân trên bồ đoàn ở trước hương án.
Tuổi tác nam tử trông không lớn lắm, khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, trên người mặc áo cà sa, đầu đội ngũ phật quan, lông mày lưỡi kiếm mắt sáng như sao, trông vô cùng khôi ngô phong độ.
Không ngờ là một Pháp Hải khôi ngô!
Trong lòng Phổ Giác hơi bất ngờ.
Nét mặt hắn bình tĩnh tự nhiên hành lễ với Pháp Hải: “Tiểu tăng bái kiến Pháp Hải thiền sư, không biết thiền sư gọi tiểu tăng đến đây có gì chỉ giáo?”
Pháp Hải mở đôi mắt nhìn Phổ Giác thản nhiên nói: “Không phải mấy hôm nay ngươi đang tìm ta sao?”
Phổ Giác nghe vậy tim đập thình thịch, khóe mắt hiện lên một tia hoảng loạn.
Lẽ nào hành vi của mình mấy hôm này đã bị đối phương phát hiện rồi?
Mặc dù trong lòng hắn hoảng loạn nhưng nét mặt lại càng tỏ ra bình tĩnh.
Chỉ thấy hắn đáp một cách đúng mực: “Tiểu tăng biết được Pháp Hải thiền sư hàng yêu phục ma, thần thông phi phàm, lòng hướng về chúng sinh, cho nên ta mới nghe ngóng những chuyện liên quan đến thiền sư, không ngờ lại bị thiền sư biết được.”
Pháp Hải thản nhiên nói: “Vậy ngươi hỏi thăm đến Bạch Tố Trinh làm gì? Tại sao ngươi lại hỏi nàng có bị nhốt dưới Tháp Hàng Yêu hay không? Lẽ nào Bạch Tố Trinh sẽ bị nhốt dưới Tháp Hàng Yêu sao?”
Phổ Giác: “...”
Hắn phát hiện Pháp Hải nắm rõ hành vi của hắn trong mấy ngày nay như lòng bàn tay, ngay cả chuyện hắn hỏi thăm Bạch Tố Trinh cũng biết được.
Rốt cuộc làm sao mà đối phương biết được chứ?
Rõ ràng ta đã rất cẩn thận rồi mà?
Lẽ nào bất cứ chuyện gì hòa thượng ở Kim Sơn tự cũng phải báo cáo với Pháp Hải hay sao?
Vậy một ngày của Pháp Hải cũng rảnh rỗi quá nhỉ?
Phổ Giác nén nỗi thắc mắc ở trong lòng, gương mặt bình tĩnh nói: “Trước đây ta từng có giao tình với hai con xà tinh, một con trong đó tên là Bạch Tố Trinh, chẳng qua đã lâu rồi ta chưa gặp lại các nàng. Ta nghe nói nàng từng đến đây, nghĩ đến việc Pháp Hải thiền sư là cao thủ hàng yêu phục ma nên bèn đoán có phải các nàng đã bị thiền sư hàng phục rồi hay không vì thế mới không có tin tức gì, cho nên ta không nhịn được mà nghe ngóng một chút.”
Pháp Hải lạnh lùng nói: “Ta có thể cảm nhận được ngươi đang nói dối.”
Phổ Giác: “...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận