Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2057 - Thì ra hồng hoang có nhiều Thánh Nhân như vậy?

Trương đạo trưởng, Lâm đạo trưởng, Hà đạo trưởng?
Hồng hoang không có Thánh Nhân họ này mà?
Dương Khang nói với con trai: “Ngươi cũng đi nghênh đón với vi phụ đi, đi gặp ba vị đại năng ẩn thế.”
Dương Quá nghe vậy thì càng thêm kinh ngạc và tò mò.
Rốt cuộc là ai, vậy mà có thể khiến phụ thân gọi là đại năng?
Trên đường đi ra ngoài, Dương Khang giải thích với con trai: “Ba đạo trưởng này là Trương Khai Thái, Lâm Mặc, Hà Túc Đạo, bọn họ đều là Thánh Nhân giống vi phụ, bởi vậy lát nữa ngươi không được thất lễ.”
U là trời!
Nghe thấy lời nói của phụ thân, Dương Quá lảo đảo, té ngã xuống mặt đất.
Bọt trắng trong miệng sủi lên.
Biểu cảm có vẻ khiếp sợ muốn chết.
Thánh Nhân?
Sao có thể?
Chẳng phải Thánh Nhân hồng hoang là mấy người Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh, Nữ Oa Hậu Thổ, Côn Bằng sao?
Phụ thân mình là Thánh Nhân đã không thể tưởng tượng nổi, vậy mà lại xuất hiện ba Thánh Nhân không có danh tiếng từ khi nào vậy?
Phụ thân không điên đó chứ?
Dương Khang thấy dáng vẻ khiếp sợ của con trai, trên mặt lộ ra biểu cảm thấu hiểu.
Khó trách con trai thất thố như thế, đúng là chuyện này quả thật khó tin.
Nói thật, trước khi chưa gặp ba người Trương Khai Thái, Lâm Mặc, Hà Túc Đạo, thì bản thân hắn cũng không tin ngoại trừ mấy Thánh Nhân đã biết trong hồng hoang, còn ẩn giấu đại năng tuyệt thế này.
Nhưng sau khi tiếp xúc với ba Thánh Nhân ẩn thế này, Dương Khang phát hiện tu vi của ba người này đều sâu không lường được, chí bảo có được cũng rất nhiều, Dương Khang cũng không nắm chắc bản thân hắn có thể đánh bại ba người này hay không.
Dương Quá giật mình, lập tức bò dậy khỏi mặt đất, hắn không thể tin cầu chứng phụ thân: “Phụ thân, ngươi nói là thật sao? Ba người mà ngươi nói thật sự là Thánh Nhân à? Nhưng không phải hồng hoang chỉ có mười Thánh Nhân thôi sao? Tại sao đột nhiên xuất hiện thêm nhiều Thánh Nhân như vậy?”
Dương Khang bình tĩnh nói: “Đương nhiên là thật, không phải ta cũng là Thánh Nhân sao? Còn có Lý Nguyên đó cũng sâu không lường được. Chỉ có thể nói, hồng hoang thâm sâu khó lường hơn ngươi tưởng tượng.”
Dương Quá chỉ cảm thấy chuyện hôm nay trải qua quá khó tin, khiếp sợ hơn những chuyện hắn đã trải qua nửa đời trước.
Thế giới quan bị đảo ngược rồi.
Thì ra hồng hoang lại có nhiều Thánh Nhân như vậy?
Rất nhanh, Dương Quá đi theo phụ thân tới cổng lớn Trường Sinh Thiên giới.
Chỉ thấy ngoài cổng lớn trong hư không có ba nam tử đang đứng lăng không.
Tuổi tác của ba nam tử này cũng không lớn.
Nam tử ngoài cùng bên trái khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, dung mạo tuấn mỹ nho nhã, tay cầm một cây quạt gấp, mặc bộ hoa phục màu vàng, trông kim bích huy hoàng, hoa lệ cao quý.
Nam tử ở giữa chừng ba mươi tuổi, mặc đạo bào bát quái màu xanh đậm, tóc được dùng trâm gỗ tùy ý búi lên, có vẻ thành thục chững chạc, lại có chút phóng đãng không kiềm chế được...
Nam tử bên phải khoảng hai mươi hai hai mươi ba tuổi, mặc một bộ bạch y, diện mạo bình thường, vô cùng đại chúng, đặt ở trong đống người đều không nhận ra.
Ba người này tuy ăn mặc khác nhau, nhưng không lộ ra khí tức và uy áp cao thâm khó lường cỡ nào.
Nhìn qua, cũng giống như tu sĩ bình thường.
Nếu không phải trước đó phụ thân nhắc nhở ba người này đều là Thánh Nhân, không thì, cho dù đánh chết Dương Quá cũng không thể tin ba người này lại là đại lão Thánh Nhân chí cao vô thượng.
“Trương đạo hữu, Lâm đạo hữu, Hà đạo hữu, hoan nghênh, hoan nghênh, ba đạo hữu có thể đại giá quang lâm, đúng là khiến cho hàn xá vẻ vang.”
Dương Khang nhìn thấy ba người họ thì vội vàng hành lễ nói.
Trông rất nhiệt tình.
Ba người Trương Khai Thái, Hà Túc Đạo, Lâm Mặc cũng không biểu hiện ra bất kỳ kiêu căng nào ở trước mặt Dương Khang.
Bọn họ đều khách sáo đáp lễ Dương Khang.
“Trường Sinh Thiên đạo hữu khách sáo rồi!” Trương Khai Thái nói.
“Nếu nơi này của Trường Sinh Thiên đạo hữu chỉ có thể xem là hàn xá, vậy chỗ của bọn ta chính là nhà tranh, ha ha ha.” Hà Túc Đạo sảng khoái cười nói.
“Ba bọn ta mạo muội đến đây, không quấy rầy Trường Sinh Thiên đạo hữu đó chứ?”
Thật ra ba người Lâm Mặc không phải là ai khác, mà đều là người có hệ thống.
Trương Khai Thái có được hệ thống toàn năng, lúc mới xuyên qua hồng hoang, từng nhầm Trương Bách Nhẫn là phụ nhân, sau đó được Trương Bách Nhẫn nhận làm nghĩa tử.
Hà Túc Đạo thì có hệ thống đọc sách thành Thần, có một tiệm sách Vạn Giới ở thành Trường An.
Mà Lâm Mặc, hệ thống có được tên là đào đất cầu sinh, lúc trước hắn vừa đào xuyên qua thế giới, đi tới hồng hoang, đã bị Lão Tử nhìn ra chỗ bất phàm, từ đó nhận làm đồ đệ.
Ba người này tuy có hệ thống nhưng làm việc khiêm tốn, hiện giờ tuy đã thành Thánh, nhưng cũng không được mọi người hồng hoang biết đến.
Bởi vì đủ chuyện cơ duyên trùng hợp nên ba người này với Dương Khang quen biết lẫn nhau.
Phát hiện đối phương đều phi phàm, hơn nữa mọi người đều không tìm hiểu chuyện riêng tư của đối phương, từ đó dần dần kết giao.
Tuy mọi người đều có tâm tư, không tính là bằng hữu thật lòng, nhưng cũng thường xuyên hẹn nhau luận đạo, thưởng trà, thoải mái nói chuyện hồng hoang.
Dương Khang sảng khoái cười nói: “Sao lại quấy rầy? Ba đạo hữu có thể đến, ta cầu còn không được. Đừng đứng ở cửa nói chuyện, ba đạo hữu mời vào, chúng ta đến đại điện ôn chuyện đi.”
Ba người Hà Túc Đạo gật đầu, bay về phía chính điện Trường Sinh Thần Đình dưới sự dẫn dắt của Dương Khang.
Trên đường đi, Trương Khai Thái nhìn Dương Quá, tò mò hỏi Dương Khang: “Trước đây chưa từng thấy tiểu bằng hữu này ở chỗ của Trường Sinh Thiên đạo hữu, không biết là ai?”
Trường Sinh Thiên bất động, nói: “Đây là đệ tử đích truyền ta mới nhận, tên là Dương Quá, chuẩn bị để hắn kế thừa y bát của ta. Dương Quá, mau bái kiến ba đạo hữu.”
Dương Quá thấy phụ thân không nói ra thân phận thật sự của hắn, cũng không biểu hiện ra bất kỳ khó chịu nào.
Dù sao thì hiện tại thân phận của Trường Sinh Thiên đều là giả, nên đương nhiên không dễ bại lộ thân phận của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận