Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1896 - Chỉ vì hắn dáng dấp đẹp trai sao?!

Lần này, hắn sở dĩ sẽ đến khách điếm này, vốn muốn nhờ Lý Nguyên suy tính cho hắn, một trăm năm trước, vào đêm dông tố chồng chất, bạch y nữ bồ tát ôn nhu kia là ai?
Những năm gần đây, hắn lúc nào cũng muốn biết rõ thân phận thật của nữ bồ tát đó.
Dĩ nhiên, nếu Lý Nguyên thật sự có tuyệt thế bí tịch, thiên tài địa bảo, Đoàn Duyên Khánh đương nhiên sẽ không để ý nhận lấy.
Chỉ có điều, bây giờ Cẩm Y vệ cũng dây vào, Đoàn Duyên Khánh hiểu hôm nay đã không có cơ hội.
Cho nên, hắn quyết định nhanh chóng chuẩn bị rời đi, dự định về sau lại nghĩ cách.
Chỉ là, Đoàn Duyên Khánh vừa đứng lên, còn chưa kịp bước ra bước chân, chỉ thấy một Cẩm Y vệ vẻ mặt nghiêm túc trong đó, thình lình lạnh giọng quát lên với hắn: “Ngồi xuống, không có mệnh lệnh của Chỉ huy sứ đại nhân, không được tự tiện vọng động.”
Giọng nói của Cẩm Y vệ lạnh nhạt như đao, không mang theo một chút tình cảm.
Không hề có ý muốn tôn trọng vị tiền thái tử Đại Lý, người đứng đầu Tứ Đại Ác Nhân này.
Cùng lúc đó, còn có một luồng uy áp kinh khủng, đã bao phủ xung quanh thân thể Đoàn Duyên Khánh.
Đoàn Duyên Khánh có cảm giác, nếu mình cố ý muốn vọng động, e rằng phải máu bắn năm bước tại chỗ.
Uy áp Cẩm Y vệ này phát ra, lại khủng bố tuyệt luân trước nay chưa từng có, làm cho Đoàn Duyên Khánh cũng cảm thấy kinh hồn bạt vía, đây nhất định không phải Cẩm Y vệ bình thường!
Chẳng qua, làm Đoàn Duyên Khánh động dung, vẫn không phải là uy áp khủng bố bao phủ xung quanh hắn, mà là ba chữ từ trong miệng Cẩm Y vệ nói ra.
Chỉ huy sứ?
Đây không phải quan viên lớn nhất thống lĩnh Cẩm Y vệ ư?
Sao người này lại nói cần mệnh lệnh của Chỉ huy sứ?
Chẳng lẽ, Chỉ huy sứ của Cẩm Y vệ cũng tới?
Chẳng lẽ, nữ tử mặc triều phục màu vàng sáng, lại chính là Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ Lý Tú Ninh trong truyền thuyết?
Shhh!
Nghĩ tới đây, Đoàn Duyên Khánh không khỏi hít ngược một hơi.
Trong lòng thật lâu cũng không cách nào bình tĩnh lại.
Thân phận của Lý Tú Ninh, đừng nói là Đoàn Duyên Khánh bây giờ, cho dù là Đoàn Duyên Khánh thừa kế hoàng vị Đại Lý, ở trước mặt Lý Tú Ninh, hắn cũng phải biết vâng lời, không dám bày ra cái giá hoàng đế với Lý Tú Ninh.
Mà không chỉ mình Đoàn Duyên Khánh chấn động, nhân sĩ giang hồ trong đại sảnh, lúc nghe thấy ba chữ ‘Chỉ huy sứ’, tất cả đều trợn lớn hai mắt, há hốc mồm, có xúc động như da đầu rạn nứt.
Dù sao, đây chính là nhân vật tuyệt thế có thể thường xuyên theo bên cạnh Thánh Nhân, hằng cổ đại lão chân chính, trong cả Hồng Hoang đều có thể xếp ở thượng đẳng, nhân vật khủng bố đã siêu thoát thời gian.
Sao có thể không sợ hãi?
Loại tuyệt thế cự phách này, lại tới nơi nhỏ bé thế này?
Mà Lý Nguyên còn rất quen thuộc với nàng?
Đám người Hùng Bá chợt phát hiện, ý tưởng nỗ lực áp chế Lý Nguyên của mình lúc trước, hình như có chút tự tìm đường chết!
Chuyện này nên giải quyết hậu quả sao đây?
Lý Tú Ninh nghe thấy động tĩnh, nàng không khỏi liếc mắt nhìn đám người Hùng Bá, Đoàn Duyên Khánh, Đinh Xuân Thu.
Giống như lúc này mới chú ý tới những người này.
Nàng cau mày, hỏi Lý Nguyên: “Những người này vậy mà muốn gây bất lợi cho ngươi, ngươi muốn xử trí những người này thế nào?”
Đám người Hùng Bá nghe vậy, chỉ cảm thấy trái tim thoáng chốc treo lên giữa không trung.
Mọi người căng thẳng nhìn Lý Nguyên, rất sợ Lý Nguyên nói ra lời gì bất lợi tới bọn họ.
Hoàn toàn đã không còn kiêu căng phách lối như vừa rồi.
Ở trước mặt Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ, bọn họ tuy người thì là bang chủ, người lại là chưởng môn, nhưng ngay cả lòng phản kháng cũng không dám sinh ra, nơi nào còn dám kiêu ngạo?
Bởi vì phía sau Chỉ huy sứ là toàn bộ Đại Đường, là Thánh Nhân.
Kẻ hèn bang chủ, chưởng môn, lại tính là thứ gì?
Nghe Lý Tú Ninh nói xong, Lý Nguyên bình thản đáp: “Những người khác đến cũng không sao, nhưng riêng Hùng Bá kia, vẫn ăn nói lỗ mãng, ngươi thay ta vả miẻng hắn ba mươi cái, coi như là hình phạt đi.”
Thấy vậy, cái mặt mo của Hùng Bá tức thì đỏ bừng lên.
Trên mặt để lộ vài phần nhục nhã, chịu trận, vài phần hối hận, thêm chút sợ sệt.
Ta đường đường là bang chủ Thiên Hạ hội, đã từng thề phải thống trị tất cả người trong giang hồ, sao có thể để kẻ khác bạt tai?
Hơn hết là, đang ở nơi đông người, nếu ăn vả trước bàn dân thiên hạ, ta còn mặt mũi nào nữa?
Về sau xưng bá giang hồ, thu phục thiên hạ hào kiệt kiểu gì?
Hùng Bá muốn phản kháng, không chịu ngồi chờ chết. Song, nhớ đến thân phận của Lý Tu Ninh, hắn chẳng dám hó hé nữa!
Khoan nhắc tới Đại Đường và Thánh nhân đứng sau Lý Tú Ninh, chỉ cần một đầu ngón tay của chính Lý Tú Ninh cũng đủ sức bóp chết Hùng Bá rồi.
Hùng Bá nào dám làm bừa?
Nghe lời Lý Nguyên nói, Lý Tú Ninh lập tức sai sử một thủ hạ: “A Thanh, làm theo lời căn dặn của Lý công tử, vả miệng Hùng Bá một trăm cái.”
“Một trăm cái? Không phải ba mươi cái ư?”
Hùng Bá đau khổ mà kêu lên.
Sau khi kêu hắn, hắn bỗng cảm thấy không ổn.
Nếu nói vậy, như thể hắn đã chấp nhận bị vả mặt ấy.
Lý Tú Ninh nhìn vẻ vật vã của Hùng Bá, thản nhiên nói: “Bảy mươi cái còn lại là do ta thay Lý Nguyên dạy dỗ ngươi? Sao? Ngươi không phục?”
Đắc tội Lý Nguyên, đừng nói ba mươi cái, cho dù là một trăm cú vả thì Lý Tú Ninh vẫn thấy nhẹ.
Hùng Bá biến sắc, trông như miếng gan heo. Hắn không phục, nhưng chỉ tiếc hắn không dám nói ra miệng.
Những người chung quanh sợ tới mức chẳng dám thở mạnh.
Sợ là mình hô hấp sai cách, vì thế đắc tội Lý Tú Ninh, tiếp đó nhận cái kết đắng lòng như Hùng Bá.
Ấy chính là sự bất lực khi đối mặt với sức mạnh tuyệt đối.
Đúng lúc này, bỗng có một bóng dáng mảnh khảnh bước ra từ trong mười Cẩm Y vệ đang đứng nghiêm nghị.
Chiếc nón rộng đội trên đầy nàng che khuất một bên mặt, chỉ để lộ chiếc cằm trắng nõn.
Nàng chính là A Thanh.
A Thanh tiến tới đứng trước mặt Hùng Ba, không nói dư một lời.
“Bộp!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận