Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1802 - Thà ở một mình cũng đừng để bản thân ấm ức

Tiết di nói: “Đây cũng là một biện pháp. Chỉ là, ngươi thật sự không cân nhắc biện pháp của ca ca ngươi một chút sao?”
Tiết Bảo Thoa bất mãn nói:
“Sao mẫu thân vẫn còn nhắc đến đề nghị của ca ca vậy? Không phải ta đã nói rồi sao, rằng ta vĩnh viễn sẽ không gả cho người kia.”
Tiết di kiên nhẫn giải thích: “Chủ yếu là ta nghĩ đến Lý Nguyên không có bối cảnh gì, tuy thực lực bản thân hắn không mạnh nhưng lại có được linh sủng thượng cổ mạnh mẽ, nếu ngươi kết làm đạo lữ với hắn thì hắn có thể ở rể Tiết gia chúng ta, như vậy thì ngươi cũng không bị nhà chồng bắt nạt.”
Tiết Bảo Thoa nghe vậy, ngược lại có chút ý động, vẻ phản đối cũng không mãnh liệt như trước.
Đúng vậy, nếu ta có thể nhận một người ở rể, nói không chừng ta cũng có thể giống như gia chủ Tô gia Tô Thiển Ngữ, lấy thân nữ tử chấp chưởng Tiết gia, làm rạng danh Tiết gia, trở thành một nữ tử truyền kỳ.
Mà dựa vào Ngục Kiêu và kỹ thuật chế tạo bông vải của Lý Nguyên, ta nhất định có thể chấn nhiếp những người không chịu phục trong gia tộc, nắm giữ quyền hành Tiết gia...
Ô, ngẫm lại thật đúng là miếng thơm!
Nếu không thì ta thuận thế đáp ứng vậy?
Chỉ là, nhanh chóng thay đổi chủ ý như vậy có thể hiện mình là người không có nguyên tắc không?
Tiết Bảo Thoa ngược lại có chút động lòng, chỉ có điều Tiết Bàn nghe thấy mẫu thân cố ý muốn kén rể thì lại không đồng ý.
Đây không phải để muội muội tranh đoạt quyền hành với hắn sao?
Như vậy sao được?
Hắn vội vàng mở miệng nói: “Thật ra muội muội không muốn gả cho Lý huynh thì thôi, dù sao dưa hái xanh không ngọt, chúng ta nên tôn trọng suy nghĩ của muội muội. Muội muội,… “
Hắn nhìn Tiết Bảo Thoa,
“Ca ca ủng hộ ngươi, chỉ có hoàng tử hoàng tôn mới xứng được với ngươi, tuyệt đối đừng chấp nhận, thà ở một mình cũng không để bản thâm ấm ức.”
Tiết Bảo Thoa: “...”
Nhưng mà ta muốn đối ý!
Chỉ có điều, ý nghĩ thật sự trong lòng nàng ngược lại có chút khó mà mở miệng nói ra.
Tiết di nói: “Việc này trước tiên không cần nóng vội, chờ sau khi tham gia hôn lễ Tô gia về rồi lại từ từ thương lượng, trong lúc đó chúng ta có thể âm thầm khảo sát nhân phẩm của Lý Nguyên.”
Tiết Bàn thất vọng nói: “Chuyện này còn phải thương lượng sao? Hẳn là chúng ta nên tôn trọng suy nghĩ của muội muội mới đúng.”
Chỉ là, không có người nào để ý đến Tiết Bàn.
Tiết Bảo Thoa cũng không còn nói Lý Nguyên không xứng với nàng.
Tiết Bàn thấy thế, hận không thể cho mình hai cái tát.
Tại sao lại mở miệng đưa ra chủ ý để muội muội gả cho Lý Nguyên vậy?
Thế mà lại tự tìm cho mình một đối thủ tranh đoạt gia sản!
Chuyện này là sao cơ chứ!
Còn có, muội muội cũng thế, nguyên tắc của ngươi đâu?
Không phải đã nói, thà ở một mình cũng không thể để bản thân uất ức sao?
Sao ngươi không tiếp tục phản đối vậy?
Không được, ta phải nghĩ biện pháp ngăn cản muội muội nhận Lý Nguyên ở rể mới được.
Ngăn cản kiểu gì đây?
A, có cách rồi.
Không phải mẫu thân nói muốn xem xét nhân phẩm của Lý Nguyên sao?
Mấy ngày nay, mỗi ngày ta đều dẫn Lý Nguyên đi thanh lâu uống hoa tửu, nghe hí khúc, nếu không thì đi sòng bạc đánh bạc.
Nếu mẫu thân và muội muội trông thấy điệu bộ công tử bột này của Lý Nguyên chắc chắn sẽ không muốn Lý Nguyên làm rể.
Ta cũng không cần lo muội muội tranh đoạt gia sản với ta.
Đúng, cứ làm như thế đi.
Thế là, mấy ngày kế tiếp, Tiết Bàn vô cùng nhiệt tình với Lý Nguyên.
Mỗi ngày đều mời Lý Nguyên đi ăn cơm uống rượu, dạo thanh lâu sòng bạc.
Lý Nguyên vốn thích đi tửu lâu nghe bình thư, tìm người đánh cờ, đi thanh lâu nghe hí khúc, ngẫu nhiên cũng sẽ đi sòng bạc chơi cho đỡ ngứa tay.
Đã có người mời khách, đương nhiên là hắn vui vẻ nhận lời.
Đương nhiên, sở dĩ Lý Nguyên để cho Tiết Bàn mời khách rốt cuộc có phải vì muốn làm dơ danh tiếng để Tiết Bảo Thoa không quấn lên hắn hay không, cũng chỉ có bản thân hắn tự biết.
Tiết Bàn mời Lý Nguyên mấy lần, hắn phát hiện, Lý Nguyên muốn đi thanh lâu, cũng muốn uống hoa tửu, chỉ là đối với nữ tử trong thanh lâu thì lại xa cách.
Thậm chí Lý Nguyên cũng không đồng ý để nữ tử trong lâu đụng vào y phục hắn.
Đặc biệt là có một lần, Tiết Bàn và Lý Nguyên cùng nhau đi đến một thanh lâu nổi tiếng trong Trường An, may mắn nhìn thấy danh kỹ diễm áp quần phương, danh chấn Đại Đường -- Lý Sư Sư.
Lúc ấy, Lý Sư Sư chủ động mời Lý Nguyên, còn mang theo cả Tiết Bàn đến khuê phòng của Lý Sư Sư, phẩm tửu luận thơ.
Trong lúc luận thơ đó, Tiết Bàn chú ý tới Lý Sư Sư cứ liếc mắt đưa tình với Lý Nguyên, nhưng Lý Nguyên lại vẫn thờ ơ, không hề có chút vượt rào nào với Lý Sư Sư.
Sau khi trải qua chuyện này Tiết Bàn cảm thấy, nếu Lý Nguyên không phải Liễu Hạ Huệ trong truyền thuyết thì là hắn không ham mê nữ sắc.
Chẳng qua Tiết Bàn cảm thấy trường hợp thứ nhất có khả năng cao hơn.
Bởi vì trong mấy ngày hắn tiếp xúc với Lý Nguyên, Lý Nguyên không hề lộ ra chút ý niệm không an phận nào với hắn.
Bởi vậy Lý Nguyên hẳn không phải là đoạn tụ.
Lý Nguyên: “...”
Cũng may điều khiến Tiết Bàn vui mừng là, chuyện mấy ngày nay hắn đi thanh lâu uống hoa tửu với Lý Nguyên đã bị hai người Tiết di và Tiết Bảo Thoa biết, quả nhiên hai người nảy sinh nghi ngờ đối với nhân phẩm của Lý Nguyên.
Bởi vậy Tiết di và Tiết Bảo Thoa vẫn luôn không bày tỏ ý muốn kén rể với Lý Nguyên.
Mười lăm tháng mười.
Đại cát đại lợi, mọi việc thích hợp.
Thích hợp kết hôn, lễ bái, nhập liệm, động thổ, an táng.
Kị, thượng lương.
Ngày này là ngày đại hỷ của nhà giàu nhất Đại Đường -- đích trưởng tôn Tô gia cưới Trường Bình công chúa.
Trước nửa tháng diễn ra hỗn lễ, mười dặm đường chỗ phủ đệ Tô gia được rửa sạch đổi mới hoàn toàn, giăng đèn kết hoa, thay đèn lồng màu đỏ chót, dán chữ hỉ đỏ lên, hai bên đường phố bày đầy đủ mọi bồn cây cảnh hoa tươi các màu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận