Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 499 - Đặng Thiền Ngọc bị thương, tượng người thế thân! (2)

Đặng Thiền Ngọc khiếp sợ phát hiện, thậm chí vị trí lỗ hổng trên vai tượng người có mấy dấu răng.
Hình như, lỗ hổng giống như bị con gì đó cắn.
“Tại sao có lỗ hổng như vậy, rõ ràng giống y hệt vị trí Hao Thiên Khuyển cắn bả vai ta.”
“Hao Thiên Khuyển cắn trúng ta, ta chỉ bị đau, lại không bị thương.”
“Chẳng lẽ tượng người này có thể bị thương thay ta?”
“Nó thần kỳ như thế ư?”
Đặng Thiền Ngọc chấn kinh đến tâm tư chuyển động, đầu một mảnh rối mù.
Nàng chỉ cảm thấy, phát hiện của mình, thật sự là quá không thể tin nổi.
Chẳng lẽ, Lý Nguyên tặng tượng người cho ta là vì tránh ta bị thương sao? Thế nên, hắn mới tặng ta một tượng người giống hệt ta. Đặng Thiền Ngọc đột nhiên suy nghĩ cẩn thận một vài chuyện.
Chẳng qua, càng nhiều nghi ngờ tràn ngập trong trái tim nàng.
Tại sao Lý Nguyên có thể làm được tượng người không thể tin nổi? Không phải hắn là Địa Tiên kỳ ư?
Khi Đặng Thiền Ngọc âm thầm khiếp sợ, nét mặt của nàng lại trở nên kinh ngạc hơn.
Nàng phát hiện, lỗ hổng trên vai tượng người lại khôi phục nguyên dạng.
Ngay sau đó Đặng Thiền Ngọc phát hiện, bả vai của mình không hề đau đớn khó nhịn nữa.
“Lỗ hổng phục hồi như cũ, vết thương không đau, rốt cuộc hai cái có liên quan hay không?”
Hôm nay, Đặng Thiền Ngọc có thể xác định một chuyện, đó chính là tượng người Lý Nguyên đưa cho nàng không chỉ là tượng người đơn giản như vậy.
Đặng Thiền Ngọc suy nghĩ chuyện tượng người, đột nhiên nàng nghe thấy bên ngoài lều truyền đến một trận động tĩnh.
Thì ra Đặng Cửu Công phái người tới hỏi thăm thương thế của nàng.
Trong lòng Đặng Thiền Ngọc vừa động, nàng cảm giác mình có thể làm bộ bị thương, khiến tướng lĩnh Tây Kỳ lơ là.
Cho nên, nàng cố ý làm dáng vẻ như bị thương, nói với người tới, bả vai nàng bị Hao Thiên Khuyển cắn bị thương, không thể dùng sức, cần nghỉ ngơi một thời gian ngắn.
Không ngờ, chỉ chốc lát sau, phụ thân Đặng Cửu Công, huynh trưởng Đặng Tú, còn cả Thổ Hành Tôn người lùn kia cũng cùng đến.
Đặng Thiền Ngọc vui mừng phát hiện, bả vai vốn chỉ có một chút da thịt của phụ thân lại tốt lên.
Đây là xảy ra chuyện gì? Nàng vội vàng hỏi thăm Đặng Cửu Công.
Tất cả điều trên, hiển nhiên là công lao của Thổ Hành Tôn.
Sau khi hắn biết Đặng Cửu Công và Đặng Thiền Ngọc liên tục bị thương, trong lòng không khỏi mừng rỡ, cảm thấy cơ hội của mình tới.
Hắn muốn tới kiểu anh hùng cứu mỹ nhân, để có thể một cú chiếm được trái tim Đặng Thiền Ngọc.
Chỉ cần thể hiện năng lực phi phàm, thủ đoạn cao siêu ở trước mặt Đặng Thiền Ngọc, nhất định có thể đả động mỹ nhân tuyệt thế, cuối cùng ôm mỹ nhân về.
Khi Thổ Hành Tôn xuống núi, ngoài lấy trộm mấy dây Khổn Tiên thằng của sư phụ Cù Lưu Vân từ bên trong động Phi Vân núi Giáp Long ra thì còn mang theo một vài linh đan diệu dược.
Trong đó có kim đan sinh cơ tục cốt trị liệu ngoại thương.
Lúc trước hắn tìm thấy Đặng Cửu Công, dùng kim đan dễ dàng trị khỏi Đặng Cửu Công cụt tay.
Giờ phút này đi tới quân trướng của Đặng Thiền Ngọc, hắn đặc biệt tới để chữa thương cho Đặng Thiền Ngọc.
Nghĩ đến thương thế của Đặng Thiền Ngọc là vị trí trên bả vai, tim Thổ Hành Tôn không khỏi đập rộn lên.
Tốt, tốt, thật sự là ông trời chiếu cố.
Đặng Thiền Ngọc nghe ý đồ nhóm người Đặng Cửu Công đến, hiển nhiên lập tức từ chối.
Thổ Hành Tôn thấy Đặng Thiền Ngọc không phối hợp trị liệu với hắn, như vậy sao được. Hắn lập tức lên tiếng khuyên nhủ: “Thiền Ngọc tiểu thư bị thương, tại sao có thể không trị liệu? Ta tới trị thương cho tiểu thư mà.”
Đặng Thiền Ngọc nghe thấy Thổ Hành Tôn lại trực tiếp gọi nàng là Thiền Ngọc, không khỏi giận tím mặt, vẻ mặt nàng ghê tởm nhìn Thổ Hành Tôn, quát lớn: “Tên của ta mà ngươi có thể gọi to, sau này ngươi xem ta là gì, gọi ta là Đặng tướng quân, bây giờ ngươi có thể đi ra ngoài!”
Thổ Hành Tôn cảm thấy Đặng khi Thiền Ngọc tức giận cũng đẹp như thế.
Hắn liếm mặt nói: “Đặng tướng quân đừng nóng giận, để ta trị thương cho ngươi đi.”
Vừa nói, hắn lấy kim đan ra, muốn nghiền nát rồi thoa lên vết thương cho Đặng Thiền Ngọc.
Mặc dù Đặng Thiền Ngọc tự nói với mình, đối đãi bình đẳng với mỗi người, không thể dùng tướng mạo để phán đoán một người tốt hay xấu.
Nhưng nàng nhìn thấy Thổ Hành Tôn đi về phía bản thân, nàng vẫn thấy ghê tởm.
Không chút suy nghĩ, một viên Ngũ Quang Thạch đánh về phía Thổ Hành Tôn.
Ngũ Quang Thạch chính là thứ được Đặng Thiền Ngọc dùng phương pháp đặc biệt để luyện chế, chỉ cần sự vật thuộc bên trong ngũ hành, tất cả đều không chạy khỏi công kích của Ngũ Quang Thạch.
“Ầm.”
Lúc này, cái trán Thổ Hành Tôn bị đánh đến da tróc thịt bong, máu tươi chảy ròng ròng.
Thổ Hành Tôn lập tức che trán, kêu đau không dứt.
Đặng Cửu Công thấy đột biến, lập tức bất mãn quát lớn với con gái: “Người ta dùng kim đan chữa thương cho ngươi, là có lòng tốt, tại sao ngươi có thể ra tay với Thổ Hành Tôn?”
Thương thế của hắn là được Thổ Hành tôn chữa khỏi, vì vậy biết Thổ Hành Tôn là một người có năng lực, mà hôm nay tấn công Tây Kỳ, chính là lúc dùng người, hiển nhiên hắn không nghĩ đắc tội Thổ Hành Tôn.
Đặng Thiền Ngọc bĩu môi.
Thật sự Thổ Hành Tôn quá ghê tởm, căn bản không khống chế được.
Đặng Cửu Công vội vàng nói an ủi Thổ Hành Tôn: “Thổ Hành Tôn, ngươi không sao chứ, chuyện này là tiểu nữ không đúng, quá điêu ngoa, ta thay tiểu nữ chịu tội với ngươi.”
Thổ Hành Tôn thấy cha vợ mình đã định nói xin lỗi, lập tức nhanh chóng lắc đầu nói: “Không sao, không sao, Ngũ Quang Thạch của tiểu thư thật là lợi hại, ta thế mà không tránh thoát.”
Hắn chẳng những không trách tội Đặng Thiền Ngọc, ngược lại còn khen ngợi Ngũ Quang Thạch của Đặng Thiền Ngọc.
Có thể bị nữ thần đánh một cái, mặc dù đau, nhưng Thổ Hành Tôn lại cảm thấy hạnh phúc.
Đặng Cửu Công thấy Thổ Hành tôn bị đánh, thế nhưng hắn không tức giận, không khỏi cảm thấy con người Thổ Hành Tôn đúng là độ lượng.
Chỉ có Đặng Thiền Ngọc, nhìn thấy dáng vẻ cợt nhả của Thổ Hành Tôn đã cảm thấy ghê tởm, nàng luôn cảm thấy, ánh mắt Thổ Hành Tôn nhìn nàng tràn đầy ác ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận