Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1466 - Có thể có chút tôn trọng tối thiểu với hệ thống không?

Tiểu Tê Tử giải thích: “Chủ nhân của hệ thống này lúc trước là một người khác, hắn đắc tội với cô cô, bị phụ thân giáo huấn một trận, cô cô lấy đi hệ thống của hắn, sau đó đưa nó cho ta.”
Lý Nhị chợt hiểu ra, gật đầu.
Đúng thật là xem như Lý Nguyên đưa.
Tống Tử lại có thêm một thắc mắc.
Cô cô của Nữ hoàng Tiên Đường là ai?
Lại có thể lấy đi được hệ thống từ người khác, này cũng quá trâu bò đi?
Lý Nhị hỏi Tiểu Tê Tử: “Ngươi không dùng hệ thống này sao?”
Tiểu Tê Tử: “Ta không cần dùng đến. Ngươi đã có hệ thống này rồi, sau này đừng nghi thần nghi quỷ nữa.”
Lý Nhị cười đầy xấu hổ, vội gật đầu, nói: “Yên tâm, phụ vương chắc chắn sẽ không nghi thần nghi quỷ nữa.”
Sau khi Lý Nhị nhận lấy hệ thống, hắn chỉ vào bụng Trưởng Tôn Vô Cấu: “Nên giải quyết cái thai này như thế nào đây?”
Nội tâm Tống Từ kẽ động, lập tức trở nên cảnh giác.
Tiểu Tê Tử hỏi ngược lại cha mẹ: “Hai người nghĩ nên giải quyết thế nào?”
Trưởng Tôn Vô Cấu nhìn Lý Nhị, hiển nhiên là để Lý Nhị quyết định.
Lý Nhị nói: “Theo lý thuyết thì hắn có bất kì quan hệ nào với chũng ta, hiến thân cũng không nói trước một tiếng khiến Quan âm tỳ bị oan…”
Tống Tử không nói nên lời: Nói trước, ta có thể nói trước được à! Chuyện đầu thai, ta lại không thể tự làm chủ được!
Lý Nhị nói tiếp: “Giữ hắn lại không biết có trở thành tai họa hay không, vẫn nên diệt trừ hắn đi thôi.”
Nghe hai chữ “diệt trừ”, Tống Tử cả kinh suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Hắn cảm thấy Lý Nhị quá nhẫn tâm.
Ta với ngươi không oán không thù, sao lại muốn diệt trừ ta?
Người ta hổ dữ không ăn thịt con.
Uổng công ta còn xem ngươi là cha!
Tiểu Tê Tử nói với mẫu hậu: “Mẫu hậu, ngươi nghĩ thế nào?”
Trưởng Tôn Vô Cấu há miệng, muốn nói gì đó nhưng lại không biết mở lời như thế nào, biểu tình đầy do dự.
Tuy đứa bé này dường như không có quan hệ gì với nàng.
Nhưng dù sao cũng mang được lâu như vậy rồi, diệt trừ nó nàng rất không đành lòng, mà nếu nói với Lý Nhị nàng không muốn thì lại sợ hắn hiểu lầm.
Dẫu sao thì việc này cũng có ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến danh dự của Lý Nhị và hoàng thất.
Thế nên nàng không biết mở lời thế nào.
Lý Nhị thấy Trưởng Tôn do dự, khó hiểu nói: “Chuyện này có gì đâu mà do dự? Đừng nhịn hắn trong bụng, thật ra hắn không phải con của chúng ta.”
Trường Tôn Vô Cấu suy tư một lúc rồi nói với Lý Nguyên: “Chuyện này hay cứ để cho tỷ phu quyết định đi, tỷ phu toán dĩ vô sách, biết được thiên địa Càn Khôn, hắn nói thế nào thì làm thế đó.”
Nàng đưa quyền quyết định cho Lý Nguyên.
Lý Nhị nghe vậy, không phản đối, tán thành nói: “Để tỷ phu quyết định ta cũng yên tâm, tỷ phu, ngươi nói xem nên giải quyết thai nhi này như thế nào?”
Tất cả mọi người nhìn về phía Lý Nguyên, chờ hắn ra quyết định.
Tống Từ cũng không ngoại lệ.
Song, hắn cũng vô cùng khó hiểu.
Hắn không hiểu sao Lý Nhị và Trưởng Tôn Vô Cấu lại giao quyền quyết định cho người ngoài?
Thật không có chính kiến!
Lý Nguyên uống một ngụm trà, lúc này mới nhìn Trưởng Tôn Vô Cấu chậm rãi nói: “Tuy người có trí nhớ của riêng mình, nhưng kiếp này hắn lại có duyên mẫu tử với ngươi. Trực tiếp tiêu diệt hắn thì không ổn lắm.”
Nghe đến đây, Trưởng Tôn Vô Cấu thầm thở phào.
Trái tim treo lơ lửng của Tống Từ cuối cùng cũng được hạ xuống.
Người này cũng không tính là xấu.
Ít nhất, tốt hơn Lý Nhị nhiều.
Tống Từ thầm nghĩ.
Chẳng qua, hắn vẫn không hoàn toàn yên lòng.
Lý Nguyên tiếp tục nói: “Nhưng mà, dù sao hắn cũng không phải là hài tử của hai người các ngươi, để hắn tiếp tục ký sinh trong bụng cũng không ổn. Như vậy đi, trước tiên sinh hạ hắn, các ngươi lại quyết định chung sống với hắn thế nào.”
Tống Từ hoàn toàn yên lòng.
Cũng được, cũng được.
Kết quả này không tính là quá tệ.
Lý Nhị gật đầu nói: “Đề nghị này của tỷ phu, đúng là có thể thực hiện.”
Trưởng Tôn Vô Cấu lại một mặt khổ sở nói: “Ta mang thai hắn đã hơn một năm, theo lý thuyết sớm nên lâm bồn, ta có thể vẫn không có phản ứng chuyển dạ, do đó cho dù muốn sinh, ta cũng không biết khi nào có thể sinh.”
Đây cũng không phải chuyện muốn sinh là có thể sinh.
Tiểu Tê Tử lên tiếng nói: “Chuyện này đơn giản, dù sao hắn đã thành hình, trực tiếp sử dụng thần thông lôi hắn từ trong bụng ra là được. Mẫu hậu còn khỏi phải chịu nỗi khổ lâm bồn.”
Trưởng Tôn Vô Cấu: “Nếu ngươi đã có thủ đoạn này, vậy cứ làm theo lời tỷ phu.”
Tiểu Tê Tử trong lòng chợt động, chỉ thấy một luồng huyền quang màu xanh và một luồng huyền quang màu bạc đồng thời sáng lên trên người Trưởng Tôn Vô Cấu.
Huyền quang màu xanh là pháp tắc sinh mệnh, huyền quang màu bạc là pháp tắc không gian.
Pháp tắc không gian trực tiếp na di Tống Từ từ trong bụng ra, pháp tắc sinh mệnh chữa trị tổn thương sau na di.
Toàn bộ động tác, hoàn thành trong chớp mắt.
Trưởng Tôn Vô Cấu còn chưa chuẩn bị tâm lý tốt, đã nhìn thấy trên sàn nhà ngồi một hài nhi mập mạp.
Hài nhi còn lớn hơn đứa trẻ mới sinh bình thường, nhìn dáng vẻ chừng một tuổi, trên người trắng nõn sạch sẽ, không hề có vật ô uế như nước ối gì đó.
Chỉ thấy hắn không khóc không nháo, trợn đôi mắt, lúng liếng nhìn mọi người chuyển động không ngừng, dường như đang nhanh chóng suy tính điều gì, không hề có dáng vẻ ngây thơ vô tri như một đứa trẻ sơ sinh.
Lý Nhị, Trưởng Tôn Vô Cấu cẩn thận quan sát Tống Từ.
Quan sát một hồi, Lý Nhị nói: “Cảm giác, hình như hắn có thể nghe hiểu lời chúng ta.”
Lý Nguyên: “Hắn vốn có thể nghe hiểu. Cuộc nói chuyện của chúng ta vừa nãy, hắn nghe không sót một câu nào.”
“Thì ra thật sự có thể!”
Lý Nhị lộ ra một tia kinh ngạc.
Trên mặt Tống Từ tuy cố hết sức duy trì bình tĩnh, nhưng trong lòng lại hoảng sợ, đừng, đừng mà.
Hắn không nghĩ tới, Lý Nguyên thậm chí ngay cả chuyện hắn có thể nghe hiểu mọi người nói cũng biết.
Thế này cũng quá biến thái rồi.
Cảm giác giống như toàn trí toàn năng ấy.
“Tỷ phu” này rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ, hắn thật sự là Thánh Nhân sao?
“Này, tiểu quỷ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận