Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1009 - Tại sao ngươi muốn giết ta

Nghĩ đến đây trên gương mặt của Mộng Yểm lộ ra nét động lòng.
Nàng thi triển thần thông tìm kiếm tin tức tràn ngập giữa trời đất liên quan đến thế giới này.
Trong chốc lát đã hiểu rõ mọi thứ trong thế giới này.
Ví dụ như nàng đã biết thế giới này bị khống chế bởi các thế lực lớn mạnh như Thiên Đình, Huyền môn, Phật môn, Yêu tộc, Địa phủ.
“Nói như vậy tất cả bảo vật trong thế giới này có lẽ đều tập trung những nơi như Thiên Đình, Huyền môn, Phật môn, Địa phủ rồi. Vậy ta đến Thiên Đình tìm một phen, gần ở đây nhất.”
Mộng Yểm lập tức cử động thân thể bay lên Thiên Đình.
Nhưng mà nàng bay chưa được bao lâu thì bỗng nhiên dừng lại.
Trong thần thức của nàng nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, phong hoa tuyệt thế đang ung dung bay đến Tam Thập Tam Thiên bên dưới.
Mộng Yểm phát hiện ra trên người của thiếu nữ xinh đẹp này lại phát ra mấy ngàn khí tức pháp tắc khác nhau.
Rốt cuộc thiên tài kinh thiên tuyệt địa như thế nào mới có thể cùng lúc nắm giữ mấy ngàn pháp tắc không giống nhau như thế?
Điều quan trọng là toàn bộ những pháp tắc này đều đạt đến cảnh giới pháp tắc hồng hoang, chỉ kém một bậc so với pháp tắc thiên đạo do Thánh Nhân nắm giữ mà thôi.
Phải biết rằng phần lớn các tu sĩ đều chỉ có thể nắm giữ một hai loại pháp tắc mà thôi.
Người có thể cùng lúc nắm giữ ba bốn loại pháp tắc đã có thiên phú không hề tầm thường, còn phải có cơ duyên vô cùng lớn mới được.
Ví dụ như bản thân Mộng Yểm, nàng chủ yếu tu luyện mộng chi đại đạo, những pháp tắc khác cũng chỉ hỗ trợ tu luyện một ít mà thôi.
Nàng hoàn toàn không dám tưởng tượng ra lại có người có thể cùng lúc nắm giữ mấy ngàn pháp tắc tu luyện đến cảnh giới hồng hoang.
Đây quả thật không phải là hành vi của người bình thường.
Sao nàng lại làm được vậy?
Trông tu vi của nàng chẳng qua cũng chỉ là Chuẩn Thánh sơ kỳ mà thôi!
Trong lòng Mộng Yểm khẽ động lập tức bay về phía thiếu nữ đó.
Nàng muốn làm rõ trên người thiếu nữ đó có phải có cơ duyên thiên đại hay không?
Đát Kỷ chậm rãi đạp lên Tường Vân bay đến Tam Thập Tam Thiên.
Nàng đợi ở Trường An mấy ngày vẫn cảm thấy tò mò về trận đại chiến giữa hồng hoang vực ngoại và mãng hoang.
Thế là một mình nàng bay đến Tam Thập Tam Thiên định đi xem thử tình hình chiến đấu giữa hai bên đã diễn ra thế nào rồi.
Trong lúc Đát Kỷ lên đường bỗng nhiên nàng cảm thấy hoa mắt, một bóng dáng xinh đẹp thướt tha đột ngột dừng lại trước mặt nàng mà không hề báo trước.
Đát Kỷ tò mò đánh giá đối phương, người này vô cùng xinh đẹp có thể so ngang với nàng.
Có điều một khí chất là thuần khiết đáng yêu, một khí chất lại là thướt tha quyến rũ. Điều khiến Đát Kỷ cảm thấy kinh ngạc chính là nàng phát hiện trên người của đối phương phát ra khí tức như có như không giống như mộng ảo.
Nàng rõ ràng nhìn thấy người này đứng trước mặt nàng không xa nhưng trong thần thức hoàn toàn không thể cảm nhận được bất cứ khí tức nào của người này.
Giống như phía trước không có người vậy.
Những điều này khiến Đát Kỷ không khỏi thắc mắc, là do mắt của mình có vấn đề hay thần thức có vấn đề?
Nàng muốn thăm dò tu vi của đối phương nhưng căn bản không thể thăm dò ra.
Điều này khiến Đát Kỷ càng thêm hiếu kỳ.
Các biểu hiện của người này đã chứng minh một điều, tu vi của đối phương cao hơn mình.
Hơn nữa còn cao hơn rất nhiều.
Nhưng trong hồng hoang người có tu vi cao hơn nàng trên cơ bản nàng đều quen biết, tại sao lại chưa từng có ấn tượng với người này?
Nữ tử xinh đẹp như thế, nếu như Đát Kỷ từng gặp nhất định đã thu xếp giới thiệu cho ca ca kết làm đạo lữ từ lâu rồi.
Lẽ nào nàng là vị đại lão ẩn thế kia?
“Ngươi là ai? Tại sao trước đây ta chưa từng gặp ngươi?” Đát Kỷ không nén nổi thắc mắc, trực tiếp cất tiếng hỏi Mộng Yểm.
Mộng Yểm đánh giá Đát Kỷ một cái rồi nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Tiểu cô nương thật xinh đẹp ta có hơi không nỡ giết ngươi rồi.”
Đát Kỷ thắc mắc: “Tại sao ngươi muốn giết ta?”
Trong giọng nói lại chẳng mang theo giọng điệu sợ hãi nào.
Từ sau khi biết được tu vi thật sự của ca ca mình, nàng đã không còn sợ bất cứ điều gì nữa.
Mộng Yểm cũng không để ý đến phản ứng của Đát Kỷ, chỉ xem như đối phương không biết tu vi thật sự của nàng, người không biết thì không sợ mà...
Mộng Yểm mỉm cười: “Bởi vì ngươi là người của hồng hoang, mà bọn ta muốn đánh chiếm hồng hoang.”
“Ồ.” Đát Kỷ bỗng hiểu ra: “Hóa ra các ngươi chính là những kẻ xâm lược của thế giới mãng hoang à.”
Gương mặt nàng tỏ ra thất vọng: “Ngươi và Nhân tộc bọn ta chẳng khác nhau gì cả! Ta còn tưởng rằng hình thù của các ngươi trông rất quái dị chứ!”
Trên đầu Mộng Yểm bỗng hiện ra vô số dấu chấm hỏi.
Nàng rất bất ngờ với phản ứng của Đát Kỷ.
Nghe thấy nàng là người mãng hoang chẳng phải nên tỏ ra kinh ngạc, sợ hãi, đề phòng hay sao?
Tại sao nàng chỉ tỏ ra thất vọng?
Đầu óc người này có phải có vấn đề hay không?
“Sao ngươi không sợ?” Mộng Yểm hỏi Đát Kỷ.
Đát Kỷ thắc mắc: “Ngươi trông cũng không đáng sợ, có gì mà phải sợ chứ?”
Mộng Yểm chớp mắt, nàng cảm thấy thiếu nữ trước mắt có hơi ngốc.
Dường như chẳng giống người có thể tu luyện mấy ngàn pháp tắc nhỉ?
Bỏ đi, không cần rối rắm với trí thông minh của nàng nếu không ta cũng biến thành dáng vẻ ngu ngốc như nàng thì phiền phức.
“Ngươi muốn chết hay muốn sống?” Nàng hỏi thẳng Đát Kỷ.
Đát Kỷ trợn mắt: “Đương nhiên muốn sống rồi, kẻ ngốc mới muốn chết chứ?”
Mộng Yểm thản nhiên mỉm cười: “Nếu ngươi muốn sống thì quỳ xuống dập đầu làm tỳ nữ cho ta đi. Sau đó nói bí mật ngươi có thể tu luyện mấy ngàn pháp tắc cùng lúc cho ta biết, ta sẽ miễn cướp đi ký ức của ngươi.”
Đát Kỷ ngạc nhiên chỉ vào mình: “Ta?”
Sau đó lại chỉ vào Mộng Yểm: “Làm tỳ nữ cho ngươi?”
Mộng Yểm gật đầu: “Đây là cơ duyên trời ban, được hời cho ngươi rồi, dập đầu cảm ơn đi.”
Đát Kỷ cạn lời trợn trắng mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận