Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2067 - Thi Hống thú giả vờ! (2)

Sắc mặt Hùng Bá lúc thì xanh, lúc thì trắng, giận mà không dám nói gì.
U Nhược không nhịn được mở miệng nói: “Ngươi muốn chiếm Thiên Hạ hội thì cứ chiếm, hà tất làm khó dễ cha ta?”
Nàng biết râu cá trê trước mắt này thực lực sâu không lường được, Hùng Bá căn bản không phải đối thủ, vì vậy Thi Hống thú hờ hững nói: “Ta không làm khó hắn, ta chỉ bảo hắn tự mình đánh mình hai mươi bạt tai, việc này bỏ qua, nhưng hắn lại không nắm chắc cơ hội.”
U Nhược tức giận nói: “Ngươi cướp môn phái bọn ta, còn muốn ta cha tự mình đánh mình, đây còn kêu không làm khó dễ?”
Thi Hống thú không để ý tới U Nhược, hắn nói với Hùng Bá: “Hiện tại, ngươi tự mình đánh mình năm mươi bạt tai, ta sẽ bỏ qua cho ngươi.”
Khoé miệng Hùng Bá giật giật, không biết có nên đánh không.
Nếu thực sự tự mình đánh mình, vẫn là ở trước mặt thủ hạ đã từng của mình, vậy cũng quá mất mặt đi?
Nhưng nếu như đánh, còn không biết đối phương sẽ giáo huấn mình thế nào.
Hùng Bá tức khắc rơi vào cảnh lưỡng nan.
Song, Thi Hống thú lại không cho Hùng Bá quá nhiều thời gian do dự.
Chỉ thấy thân thể hắn chấn động, một đạo ấn màu đỏ, lập tức phát ra huyền quang chói mắt, thình lình xuất hiện trên đỉnh đầu Hùng Bá.
Hùng Bá tức thì cảm thấy trên người truyền đến một luồng áp lực khủng bố trước nay chưa có, từ trên đạo ấn đánh tới hắn.
“Rầm, răng rắc.”
Chỉ trong nháy mắt, pháp bào tử kim còn có cơ bắp toàn thân của Hùng Bá, đã bị này áp lực cực lớn này, ép tới y phục vỡ nát, cơ bắp nổi lên.
Xương cốt cũng ‘kẽo kẹt kẽo kẹt’ rung động, dáng vẻ như tuỳ thời đều sẽ vỡ nát.
Máu tươi, trực tiếp nhuộm đỏ thân thể Hùng Bá.
Tuy rằng, Hùng Bá đã kịp thời vận chuyển huyền công, nỗ lực ngăn cản áp lực này, nhưng lại hoàn toàn không thấm vào đâu.
Áp lực này, tựa như toàn bộ thiên địa càn khôn đều đè hết lên người hắn, làm cho hắn căn bản không cách cách nào thừa nhận.
“Bùm!”
Chỉ trong nháy mắt, hai đầu gối của Hùng Bá, đã bị ép tới quỳ xuống đất.
Đá hán bạch ngọc cẩm thạch trên mặt đất, cũng bị ép tới vỡ nát tung toé.
Người xung quanh, thấy tình hình này, không khỏi nhìn đến da đầu rạn nứt.
Chỉ cảm thấy bang chủ mới thình lình lòi ra này, thật sự quá mạnh.
Hùng Bá ở trước mặt hắn, vậy mà còn yếu hơn trẻ sơ sinh.
Chỉ có điều, trong lòng Thi Hống thú, lại không hề hài lòng với biểu hiện của mình.
Phải biết rằng, công tử bảo người khác đánh mình một bạt tai, sẽ không phiền phức như vậy.
So sánh với công tử, ta vẫn kém quá xa!
Thi Hống thú nhìn Hùng Bá, trong lòng âm thầm cảm khái nói.
“Cha.”
U Nhược thấy thảm trạng của Hùng Bá, càng đau lòng muốn chết.
Không biết nên làm sao mới tốt.
Thi Hống thú từ trên cao nhìn xuống nhìn Hùng Bá đau khổ chống đỡ, hờ hững hỏi: “Hiện tại, ngươi đã nguyện ý tự mình bạt tai mình chưa?”
Hùng Bá nghiến răng, chật vật nói: “Ta đánh!”
Rốt cuộc hắn vẫn phải chịu thua.
Không còn cách nào, nếu như không chịu thua, hắn thực sự sợ bản thân sẽ bị áp lực trên đầu, trực tiếp ép thành một đống thịt nát.
Thi Hống thú cười khẩy: “Vậy bắt đầu buổi biểu diễn của ngươi nào.”
Hùng Bá chợt cảm thấy áp lực trên người trở nên nhẹ đi rất nhiều.
Không còn cách nào, hắn chỉ đành bắt đầu tự bạt tai mình.
“Bốp, bốp, bốp…”
Tiếng bạt tai thanh thuý, kèm theo huyền nhạc diễn tấu, nghê thường vũ động xung quanh, tỏ vẻ đặc biệt quỷ dị.
Những thủ hạ Thiên Hạ hội, tất cả đều trợn lớn hai mắt, trong lòng tràn đầy sợ hãi.
Mà U Nhược, lại nhìn đến tim như bị đao cắt.
Trong lòng Hùng Bá, lại tràn đầy nghẹn khuất và khuất nhục.
Vì sao?
Vì sao những đại lão này đều thích để người khác tự mình bạt tai mình như thế?
Lý Nguyên như vậy, râu cá trê này cũng như vậy!
Qua nón nửa nén nhang, Hùng Bá rốt cuộc đánh chính mình năm mươi bạt tai xong.
Lúc này, miệng hắn đã đầy máu tươi, đều thấy không rõ miệng.
“Ta đánh xong rồi, có thể cho ta đi chưa?”
Hùng Bá cố nén khuất nhục, hỏi Thi Hống thú.
Chỉ là trong lòng hắn lại tràn đầy thấp thỏm, không biết râu cá trê có bỏ qua cho hắn không?
Thi Hống thú nghe vậy, bèn tùy ý phất tay, nói: “Đi đi, đương nhiên, ngươi cũng có thể ở lại, làm thủ hạ cho ta.”
Hắn không có ý định muốn tính mạng của Hùng Bá, hoặc bất kỳ người nào khác.
Dù sao, chỉ cần ta không muốn tính mạng của người khác, vậy ta không coi như là làm xằng làm bậy, công tử hẳn sẽ không trách cứ ta!
Thi Hống thú thầm nghĩ.
Hùng Bá tự nhiên sẽ không ở lại, làm thủ hạ cho người khác.
Mà là mang theo U Nhược, đầu cũng không quay lại rời khỏi Thiên Hạ hội vốn thuộc về hắn.

Đây là một mảnh hỗn độn vô cùng vô tận.
Không có đông nam tây bắc, không có quá khứ tương lai.
Chỉ có hỗn độn địa hỏa phong thủy vô hình vô thực, ở trong đó mây cuộn mây tan, nổ tung lấp lánh.
Trong hỗn độn hiu quạnh này, lúc này lại có một bóng dáng đẹp đẽ, đang nhanh chóng phi hành trong đó.
Đây là một thiếu nữ nhìn chỉ chừng mười tám mười chín tuổi, dáng dấp môi hồng răng trắng, eo nhỏ tinh tế.
Nàng mặc một bộ váy dài màu lục, trên tóc cài một cây trâm kim sí phượng, trong tay cầm một thanh kiếm dài ba xích, tư thế hiên ngang.
Thiếu nữ không có mục đích xuyên qua trong hỗn độn, thuỷ triều hỗn độn kinh khủng xung quanh, vậy mà không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì cho nàng.
“Haiz, bay lâu như vậy, sao còn chưa tìm được một thế giới có sinh linh chứ? Mỗi ngày mở mắt ra đều chỉ thấy một mảnh mờ mịt, thật nhàm chán!”
Thiếu nữ bỗng nhiên lẩm bẩm, chỉ là giọng điệu tỏ ra vô cùng bất đắc dĩ.
Thiếu nữ này không phải ai khác, đúng là Đát Kỷ.
Đát Kỷ những năm nay, vẫn luôn du đãng trong hồng mông hỗn độn.
Nàng vốn dĩ muốn tìm một thế giới có sinh linh trong hỗn độn dừng chân.
Nhưng mà, cho tới bây giờ, nàng cũng không tìm được một thế giới có sinh linh trong hỗn độn.
Hỗn độn thực sự quá lớn, lớn đến mức đã vượt qua khái niệm không gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận