Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1398 - Lão tăng quét rác!

Căn bản là không thèm liếc mắt nhìn tường vân trên bầu trời.
Dường như hắn không cảm nhận được hơi thở trang nghiêm xung quanh.
"Lục công chúa, chính là ngôi chùa này có điều quái lạ."
Vị Thống lĩnh Thần tướng trước đây chỉ vào Minh Sơn tự, cung kính bẩm báo với Trương Ngọc Cầm.
Trương Ngọc Cầm thả thần thức, nhanh chóng lục soát một lần toàn bộ Minh Sơn tự Từ trong ra ngoài. Nhưng mà, nàng cũng không phát hiện bất cứ điểm dị thường nào.
Trong số các hòa thượng, người có tu vi cao nhất chính là chủ trì.
Nhưng cũng chỉ là Địa Tiên sơ kỳ, căn bản không đáng lo ngại. Theo lẽ thường mà nói, với thực lực của đám hòa thượng này, vài thiên binh thôi đã có thể ung dung xử lí.
Nhưng sao lại tỏa ra kim quang, mặc cho thiên binh có công kích như thế nào cũng không thể tổn thương chút nào.
Trương Ngọc Cầm suy tính trong lòng, nhưng ngoài mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường.
Nàng nghiêm mặt, sắc mặt uy nghiêm phân phó tướng lĩnh bên người: "Trước hết thuyết phục, để cho bọn họ lập tức đầu hàng, nếu không... giết không tha."
Nói đến chữ giết, Trương Ngọc Cầm cũng không có bất kì gánh nặng nào trong lòng.
Dù sao, Thần Phật chi chiến từ mấy thập niên trước tới nay, Thiên Đình, Phật Môn, Yêu Tộc, tộc A Tu La, từng tộc đều có không biết bao nhiêu tu sĩ đã bỏ mạng.
Giết mấy trăm hòa thượng, cũng chỉ là một bữa ăn sáng.
Lại nói, ở trong mắt Trương Ngọc Cầm, tử vong, thực ra cũng không phải tử vong đúng nghĩa.
Sau khi tử vong còn có thể luân hồi sống lại.
Thậm chí, đối với một số nhân vật quan trọng, Thiên Đình, Phật Môn, Côn Bằng, tộc A Tu La, đều có năng lực khiến cho họ không vào luân hồi, trực tiếp trọng sinh.
Sở dĩ, đến loại cảnh giới như Trương Ngọc Cầm thì ý nghĩa của tử vong đã cảm thấy rất nhạt.
Chỉ cần Chân Linh không bị tiêu diệt, thì không có gì phải thay đổi sắc mặt.
Lúc này, một vị tiểu tướng đã đi thuyết phục hòa thượng Minh Sơn tự.
Nhưng hòa thượng Minh Sơn tự lại không có dự định đầu hàng.
Mỗi người đều thầm lặng niệm Phật hiệu trong miệng, chờ mong Phật Tổ có thể lộ ra thần tích một lần nữa, phù hộ bọn họ.
Trương Ngọc Cầm thấy hòa thượng Minh Sơn tự không có ý định đầu hàng, lập tức mặt không thay đổi phất tay hạ lệnh: "Bày binh bố trận, trực tiếp dùng Thất Tinh đại trận tấn công."
Sau mệnh lệnh của Trương Ngọc Cầm, mấy nghìn tên thiên binh thiên tướng lập tức huy động cờ trận trong tay.
Từng đạo văn thần bí huyền ảo lập tức sáng lên trong tường vân.
Đạo văn xoắn lại với nhau, hình thành một đạo ấn đặc biệt.
Đạo ấn bay lên, vô số thần lôi, sấm chớp, liệt diễm lập tức như sao băng rơi xuống Minh Sơn tự.
Mỗi một đạo pháp thuật đều vô cùng khủng bố, rung chuyển trời đất.
Giống như tận thế sắp tới.
Diệu Giác và các hòa thượng thấy công kích càng ngày càng gần, mồ hôi lạnh không tự chủ được rơi đầy trán mọi người.
Công kích quá mức khủng bố, bọn họ căn bản là không sinh được chút lòng phản kháng nào.
Chỉ là trong miệng Phật hiệu, niệm càng ngày càng dồn dập.
"Ầm ầm."
Minh Sơn tự lúc này đã bị pháp thuật kinh khủng nuốt chửng.
Pháp tắc muôn màu muôn vẻ không ngừng nổ tung, sụp đổ bên người.
Người xem tê cả da đầu, trong lòng run rẩy.
Diệu Giác cảm thấy trong lòng căng thẳng, theo bản năng nhắm hai mắt lại.
Chỉ cảm giác mình sắp phải lấy thân tuẫn giáo.
Nhưng mà, hắn đột nhiên phát hiện, tuy tiếng nổ mạnh kinh khủng không dứt bên tai, nhưng chính hắn cũng không có cảm nhận được nỗi đau đớn khi thân thể bị xé nứt.
Diệu Giác không khỏi tò mò mở hai mắt ra.
Hắn kinh ngạc nhìn thấy một vệt kim quang không biết từ lúc nào đã bao phủ toàn bộ Minh Sơn tự.
Công kích khủng bố từ Thất Tinh đại trận mà Thiên Đình bố trí, toàn bộ đều bị kim quang chắn ở bên ngoài, căn bản là không có cách bắn trúng một ngọn cây cọng cỏ bên trong Minh Sơn tự.
Càng đừng nói đến đả thương người.
"A Di Đà Phật, Phật Tổ lại hiển linh!"
Hòa thượng xung quanh cũng phát hiện chuyện này, mọi người lập tức hưng phấn kêu to lên.
Cũng không ít hòa thượng trực tiếp quỳ trên đất, vẻ mặt thành kính.
Tất nhiên Trương Ngọc Cầm cũng nhìn thấy màn ánh sáng vàng đột nhiên xuất hiện.
Trong mắt nàng không khỏi hiện lên một tia nghi hoặc.
Bởi vì, vậy mà nàng lại không phát hiện rốt cuộc màn sáng đã xuất hiện như thế nào.
Còn có, hơi thở mà màn sáng này tỏa ra ngưng kết lại kiên cố, bên ngoài ẩn chứa đạo văn, ngay cả Trương Ngọc Cầm đều không thể đo lường được.
Đạo vận phát ra bên ngoài, dường như còn mạnh hơn so với Thái Ất Kim Tiên, thậm chí làĐại La Kim Tiên.
Tâm trạng của Trương Ngọc Cầm không khỏi trở nên nặng nề hơn vài phần.
Thất Tinh Đại Trận công kích “đùng đùng” màn sáng một lúc lâu.
Nhưng những đợt công kích như những đợt thủy triều kéo dài không dứt lại căn bản không thể phá vỡ lớp phòng ngự của màn sáng.
Thậm chí, ngay cả một gợn sóng cũng chưa từng xuất hiện trên màn sáng.
Trương Ngọc Cầm thấy thế, không khỏi giơ tay lên.
Ý bảo thủ hạ dừng công kích lại.
Rất nhanh, Thất Tinh Đại Trận dừng tấn công.
Thân hình Trương Ngọc Cầm khẽ động, lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Một giây kế tiếp, thân hình của nàng trực tiếp xuất hiện trên khoảng không phía trước màn sáng che chắn Minh Sơn tự.
Trong tay đã cầm Nhật Nguyệt Phân Quang Kiếm vốn đeo ở sau lưng.
Hai thanh bảo kiếm này là khi trước nàng và sáu tỷ muội ở trong trang viên của Lý Nguyên, vô tình nhặt được một đôi đũa bị vứt bỏ.
Không nghĩ tới, đó lại là hai thanh Cực Phẩm Tiên Thiên Linh Bảo.
Trong lúc sử dụng, Nhật Quang Kiếm có thể phóng ra vạn vạn kiếm quang, chém cắt hư không, chặt đứt thời gian.
Nguyệt Quang Kiếm có thể trực tiếp hút nguyên thần người khác, lay động càn khôn, nghịch chuyển luân hồi.
Mặc dù tu vi của Trương Ngọc Cầm chỉ là Kim Tiên Trung kỳ, không tính là rất cao.
Nhưng bằng hai thanh bảo kiếm này mà trong đại chiến Thần Phật lần này, nàng cũng đánh bại không ít cao thủ của Phật Môn, Yêu Tộc và tộc A Tu La, tạo dựng được tên tuổi không nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận