Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 591 - Tôn Ngộ Không chiến đấu với Dương Tiễn

Nhưng nơi mà Kim Cô bổng đi qua, tất cả không gian và thời gian đều bị đánh vỡ tan tành, trận gió kinh khủng vô cùng, tàn phá bừa bãi chư thiên vạn giới.
Đến ngay cả nhật thực tinh thần cách xa cả ngàn tỉ dặm, đều bị sự tấn công kinh khủng của Tôn Ngộ Không, mà chấn động lắc lư.
Trong lúc nhất thời, trời đất đều kinh hãi, chúng thần đều sợ hãi, vạn quỷ đều phát ra âm thanh.
Tuy là Dương Tiễn giữ được thân thể, nhưng đối mặt với sự tấn công kinh khủng đến vậy, cũng hoàn toàn không dám chống lại, chỉ có thể tránh né.
Nhưng mà, sự tấn công của Tôn Ngộ Không, giống như gió lớn mưa rào, vừa nóng nảy vừa mạnh mẽ, kín không kẽ hở...
Dương Tiễn mặc dù đã thi triển ra tốc độ, nhưng vẫn như cũ bị Tôn Ngộ Không đánh trúng mấy gậy.
Chỉ mấy gậy, Dương Tiễn đã bị đánh đến ngũ tạng nứt ra, gân cốt đứt đoạn, miệng không ngừng có máu tươi, hiển nhiên bị thương không nhẹ.
Đây còn là do sức chống đỡ của thân thể hắn, đã đạt đến cảnh giới Đại Vu, cho dù bị ngũ mã phanh thây cũng có thể khép lại trong nháy mắt, bằng không thì nếu là đổi thành một người khác, thân xác sớm đã bị đánh tung, từ đó người chết đạo tiêu tan.
Trong lòng Dương Tiễn ngay lập tức bị sợ hãi nhét đầy, hắn cảm thấy bản thân dường như lại quay trở về ải Du Hồn, vô lực giống như lúc đối mặt với Phương Hận Thiên vậy.
Con khỉ này rốt cuộc là từ đâu nhảy ra? Thân xác sao lại kinh khủng như vậy?
Nhưng mà, Dương Tiễn cũng là nhân vật cấp chiến thần trải qua khảo nghiệm sinh tử, mặc dù trong lòng khiếp sợ không ngừng, nhưng động tác lại không chút do dự.
Hắn vừa điên cuồng vận hành huyền quang, chữa trị thương thế trên người, vừa lùi lại, tiếp tục ứng đối sự tấn công hung mãnh của Tôn Ngộ Không, còn vừa nhân lúc Tôn Ngộ Không một mực công kích, lại không biết khe hở của phong ngự, cũng dùng tam tiêm lưỡng nhãn đao đâm trúng Tôn Ngộ Không hai đao.
Thế mà, Tôn Ngộ Không đối với thương thế của mình, lại vốn không quan tâm.
Ngược lại lúc tam tiêm lưỡng nhãn đao đâm trúng thân thể hắn, hắn còn dùng bắp thịt kẹp chặt lấy tam tiêm lưỡng nhãn đao, khiến Dương Tiễn không thể kịp thời rút dao ra.
Sau đó Tôn Ngộ Không lợi dụng cơ hội này, lại đánh trúng Dương Tiễn mấy Kim Cô bổng.
Dương Tiễn vốn đã bị thương không nhẹ, lại chịu mấy gậy giày xéo, toàn thân trên dưới suýt nữa không có một chỗ vẹn toàn.
Đến nước này, hắn hoàn toàn không dám đánh nhau với Tôn Ngộ Không nữa, còn đánh tiếp, hắn thật sự lo lắng bản thân sẽ bị đánh tung.
Nghĩ thế, Dương Tiễn không do dự liền nhanh chóng bay về chân trời.
Nhưng mà, Tôn Ngộ Không lại không nghĩ sẽ cứ như vậy mà bỏ qua cho Dương Tiễn, hắn lập tức liền dùng thuật Hóa Hồng đuổi theo, tiếp tục đánh Dương Tiễn.
Dương Tiễn thấy không bỏ rơi được Tôn Ngộ Không, lại lập tức dùng thuật biến hóa, biến thành một con diều hâu bay vào trong một khu rừng rậm.
Sau khi đến rừng rậm, hắn lại biến thành một con báo săn, ẩn núp trong rừng cây.
Tôn Ngộ Không thấy Dương Tiễn sử dụng thuật biến hóa, hóa thành một con diều hâu chạy trốn, hắn cũng không chút do dự sử dụng ‘m Dương Diễn Biến đại pháp’, hóa thành một con chim đại bàng, vươn ra móng vuốt sắc bén bắt lấy diều hâu, phải mổ ngực phá bụng diều hâu...
Thấy Dương Tiễn biến thành báo săn, hắn lập tức biến thành mãnh hổ.
Thấy Dương Tiễn biến thành cá chép, hắn lại lập tức biến thành Kình Long...
Ta đuổi ngươi chạy một lúc như vậy, Dương Tiễn không những không thể thoát khỏi sự truy sát của Tôn Ngộ Không, ngược lại vết thương càng trở nên chồng chất.
Dương Tiễn thấy thuật biến hóa của mình cũng không thể gạt được Tôn Ngộ Không, vẫn không thoát khỏi thần thức của Tôn Ngộ Không, trong lòng gấp đến mức toát ra mồ hôi lạnh.
Hắn cảm thấy, Tôn Ngộ Không này chính là khắc tinh của mình.
Mắt thấy thương thế trên thân thể càng lúc càng nghiêm trọng, pháp lực trong người cũng có chút không vận chuyển được, mà Tôn Ngộ Không lại sắp đuổi kịp mình, dưới sự nôn nóng, Dương Tiễn không nhịn được mà kêu lên với Tôn Ngộ Không: “Ngươi cứ đuổi theo ta, lẽ nào không quan tâm thuộc hạ trong Hoa Quả sơn nữa sao?”
Tôn Ngộ Không nghe thấy lời này, trong lòng cả kinh, thần trí vốn bị lửa giận làm mơ màng lúc này mới hơi tỉnh táo một chút.
Đúng a, vẫn còn đám hầu tử hầu tôn trong Hoa Quả sơn đang đợi ta đến cứu viện!
“Sau này lại tìm ngươi tính sổ!”
Nghĩ đến đây, Tôn Ngộ Không vứt lại một câu hung tợn, liền không để ý tới Dương Tiễn nữa, nhanh chóng bay về hướng Hoa Quả sơn.
Dương Tiễn thấy Tôn Ngộ Không cuối cùng cũng không truy giết hắn nữa, trái tim vẫn luôn treo lơ lửng, lúc này mới hạ xuống.
Vừa nãy, hắn thật sự thiếu chút nữa cho rằng bản thân sẽ phải để lại di chúc ở đây rồi! Con khỉ này thật sự là quá kinh khủng rồi!
Cũng không biết Đại La Kim Tiên viên mãn có thể chế ngự hắn hay không nữa? Dương Tiễn kiểm tra thương thế của mình một chút.
Chỉ thấy ngũ tạng lục phủ toàn bộ đã vỡ nát, xương cốt từng tấc đứt đoạn, đến nguyên thần cũng ảm đạm đi hai phần.
Trên mặt một đám xanh, một đám tím, toàn thân trên dưới, chỉ cảm thấy đau nhức không thôi.
Từ khi lọt lòng đến nay, hắn vẫn là lần đầu tiên bị người đánh thảm hại đến vậy.
“Tôn hầu tử, ta nhớ kỹ ngươi rồi, sẽ có một ngày, ta sẽ đòi lại trận này!”
Dương Tiễn âm thầm thề nói.
Tôn Ngộ Không sử dụng thuật Hóa Hồng, rất nhanh liền quay trở lại Hoa Quả sơn.
Chỉ thấy linh khí ngày trước bốc lên, tiếng chim hương hoa, tiên chi dao thảo khắp động tiên, đã bị ngọn lửa triệt để hủy hoại trong chốc lát.
Nhìn thấy đống Hỗn Độn khắp nơi trên đất, giống như bị cày qua một lần vậy.
Lúc này, chiến đấu của Hoa Quả sơn đã gần đến phần cuối.
Thiên binh Thiên Tướng hoàn toàn khống chế cả chiến trường, hầu tử hầu tôn, bảy mươi hai động yêu binh còn may mắn sót lại, nếu không phải là hoảng loạn trốn chạy, thì chính là bị bắt bị giết.
Mà những hầu tử hầu tôn và yêu binh bị bắt kia, nhỏ bé yếu ớt, liền bị trực tiếp giết chết, thực lực mạnh mẽ một chút, thì bị thiên binh Thiên Tướng trói chân tay lại, chuẩn bị áp giải đến Thiên Đình chịu phạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận