Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1114 - Thương tổn không lớn nhưng vô cùng nhục nhã (2)

Thế nhưng tại sao Chuẩn Đề Thánh Nhân sẽ làm tiểu nhị cho người khác, lại còn xoa bả vai cho người khác?
Cái này không khoa học!
Nhưng mà, ở Hồng Hoang, hẳn không có người dám giả mạo tên tuổi của Chuẩn Đề!!
Dù sao, đây chính là khinh nhờn Thánh Nhân!
Lão bản của khách điếm này rốt cuộc là người nào? Tại sao có thể có bản sự này?
Lúc Lư Khán Sơn còn ngẩn người, Tiếp Dẫn đạo nhân đang bóp vai phải cho Lý Nguyên cũng lên tiếng:
“Ta tên Tiếp Dẫn.”
Vãi chưởng!
Lư Khán Sơn muốn ngất.
Không nghĩ tới, đây cũng là một vị Thánh Nhân.
Tiếp Dẫn đạo nhân, sao 100 biểu cảm của ngươi không khổ sở nữa thế?
Nếu như biểu cảm của ngươi khổ một chút, nói không chừng ta đã sớm nhận ra ngươi!
Tiếp đó, Lão Tử cũng mở miệng nói:
“Ta tên Lão Tử.”
Hắn chỉ vào Nguyên Thủy và Thông Thiên: “Đây là nhị đệ Nguyên Thủy, tam đệ Thông Thiên của ta.”
Khóe miệng Lư Khán Sơn điên cuồng run rẩy, trong miệng dường như có vô số bọt mép toát ra.
Hắn sắp điên rồi.
Không nghĩ tới, vạn vạn không nghĩ tới, ba nam tử này thế mà là Tam Thanh Thánh Nhân.
Khách điếm này đến cùng là địa phương nào?
Vì sao Tây Phương Nhị Thánh và Tam Thanh đều trong khách điếm này lnhijtieuer nhị?
Chẳng lẽ, lão bản của khách điếm là Đạo Tổ? Hoặc là Bàn Cổ?
Nếu không thì người nào có năng lực này?
Thiệt thòi lúc trước chúng ta còn coi những người này là phàm nhân phổ thông, thật là mắt mù đến hết thuốc chữa mà!
Nếu như này cũng xem như là người thường, vậy chúng ta thật sự chính là con kiến hôi.
Thậm chí so với con kiến hôi còn không bằng.
Thì ra, vừa rồi Nữ Oa và Hậu Thổ nói bọn họ là con kiến hôi cũng không phải là đang vũ nhục bọn họ, chỉ là đang nói một câu sự thực mà thôi!
Nếu Tây Phương Nhị Thánh và Tam Thanh đều ở đây, như vậy hai nữ tử phong hoa tuyệt đại kia, chẳng lẽ cũng là Thánh Nhân?
Các nàng là Nữ Oa Nương Nương và Hậu Thổ Nương Nương?
Hẳn là vậy, nếu không trên đời này tại sao có thể có nữ tử đẹp đẽ, cao quý, khí độ bất phàm như thế?
Chẳng qua, Nữ Oa cùng Hậu Thổ lại không có giới thiệu chính mình.
Lư Khán Sơn quá chấn kinh, các nàng không làm màu thực sự.
Làm sao, chẳng lẽ mấy người này rất nổi danh hay sao?
Vì sao biểu cảm của lão đạo sĩ khoa trương như vậy
Chờ sau khi Lư Khán Sơn tĩnh hồn lại, không chút do dự, hắn lập tức quỳ xuống hướng về phía mấy vị Thánh Nhân.
“Tại hạ Lư Khán Sơn, bái kiến mấy vị Thánh Nhân. Lúc trước không biết thiên nhan của Thánh Nhân, thế cho nên mạo phạm Thánh Nhân. Mong Thánh Nhân lượng thứ.”
Thánh Nhân?
Cung Vị Ương và Mộc Thạch Nhân chỉ cảm thấy tâm thần chấn động, vẻ mặt rất là ngớ ngẩn.
Lúc trước không phải Lư Khán Sơn giới thiệu, Thánh Nhân là sự tồn tại mạnh nhất trong Hồng Hoang sao?
Vì sao hắn nói những người này là Thánh Nhân?
Nếu như mấy người này là Thánh Nhân, vậy ca ca lão bản kia là ai?
Mộc Thạch Nhân cùng và Vị Ương có chút hoài nghi, không phải Lư Khán Sơn hóa điên rồi đấy chứ?
Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn Lư Khán Sơn, lạnh lùng nói:
“Mạo phạm chúng ta, chúng ta sẽ không lượng thứ, không có mạo phạm, chúng ta cũng sẽ không để ý tới.”
“Đã rõ, tiểu đạo đã rõ.” Lư Khán Sơn vội vàng gật đầu nói.
Tiểu Tê Tử:
“Các ngươi muốn đi cũng được, nhưng mà phải nhớ kỹ, nhất định đừng có làm mấy việc các ngươi làm ở thế giới luân hồi khác tại Đại Đường ta, nếu không, các ngươi không gánh nổi hậu quả.”
Luân hồi giả, vì nhiệm vụ và các loại phần thưởng, đều coi thế giới luân hồi thành ao cá của mình.
Coi sinh linh của thế giới luân hồi, trở thành con cá.
Mặc sức hoành hành, phá hư các loại, toàn bằng tâm tình của bọn họ.
Lúc đầu, mấy người Lư Khán Sơn cũng coi Hồng Hoang Thế Giới là thành ao cá, một ao cá quy mô rất lớn, tài nguyên phong phú.
Có điều lúc này, bọn họ không dám có ý nghĩ này nữa!
Lư Khán Sơn vội vàng lắc đầu nói:
“Tiểu đạo nhớ kỹ.”
Mộc Thạch Nhân và Cung Vị Ương cũng nhanh chóng gật đầu.
Sau đó, mấy người rời đi khách điếm.
Sau khi đi ra khách điếm, nhìn đoàn người náo nhiệt trên đường, Lư Khán Sơn còn cảm thấy đầu có chút chóng váng.
Có loại cảm giác sống sót sau tai nạn, không chân thật cho lắm.
Vừa nãy mình thật sự gặp được Thánh Nhân à?
Ba người không nói gì, một đường đi tới một khách điếm khác ở thành Tây.
Sau khi vào khách điếm, bọn họ tỉ mỉ quan sát đám người lão bản, chưởng quỹ, tiểu nhị của khách điếm một phen, xác định khách điếm này bất luận là công nhân vẫn là khách hàng đều bình thường, lúc này mới đặt ba gian phòng hảo hạng.
Cũng không thể gặp lại chuyện vừa nãy nữa, trái tim không chịu nổi!
Sau khi vào phòng, Mộc Thạch Nhân bèn không kịp chờ đợi “hỏi Lư Khán Sơn hỏi: “Mấy người vừa rồi thật sự là Thánh Nhân ngươi nói sao?
Cung Vị Ương không chớp mắt nhìn chằm chằm Lư Khán Sơn nói: “Ở thế giới xuất hiện Thần Linh này, chỉ sợ không có ai dám giả mạo Thánh Nhân.”
Vẻ mặt Mộc Thạch Nhân rầu rỉ nói:
“Thế nhưng không phải ngươi nói, Thánh Nhân là nhân vật mạnh nhất, khủng bố nhất thế giới này sao? Vĩnh sinh bất tử, tuyên cổ bất diệt, không gì làm không được, cường giả như vậy, tại sao sẽ ở một cái khách điếm làm chạy đường, trả lại cho người khác xoa bả vai? Nơi nào cường giả. Phải làm như vậy?”
Lư Khán Sơn nghe vậy, sắc mặt cũng cau có.
Đúng vậy, tại sao Thánh Nhân phải tới một khách điếm làm tiểu nhị?
Ta xem qua tình tiết của Hồng Hoang, cũng không có tình tiết tương tự mà?
“Lão bản của khách điếm kia rốt cuộc là người nào? Vì sao có thể làm cho Thánh Nhân ăn nói khép nép bóp vai?” Cung Vị Ương cũng mở miệng hỏi.
Lư Khán Sơn cảm khái nói:
“Đây cũng là điều ta muốn biết.”
Tuy toàn bộ hành trình Lý Nguyên rất ít nói chuyện, thế nhưng khiến Lư Khán Sơn có ấn tượng sâu nhất, cũng là Lý Nguyên.
Hắn có thể nhìn ra được, Tây Phương Nhị Thánh và Tam Thanh cung kính với Lý Nguyên từ tận thâm tâm.
Nhưng hắn nghĩ tới nghĩ lui, toàn bộ Hồng Hoang, ngoại trừ Đạo Tổ và Bàn Cổ ra, hoặc là lại thêm Dương Mi lão tổ. Đến cùng còn có ai, mới có tư cách làm cho Thánh Nhân cao ngạo cung kính như thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận