Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2197 - Trẻ con nhà bên thèm phát khóc

Haiz, đúng là quỷ keo kiệt.
Mai Thiên Vũ xách tảo quần đới, bực bội quay lại phòng bếp.
Trong bếp, Lý Nhị đã bắt đầu nhóm lửa.
Lý Nguyên mặc một bộ đồ đầu bếp trắng muốt, đứng băm gia vị như hành, gừng, tỏi.
Mai Thiên Vũ phát hiện đó chỉ là những hành động cắt thái thức ăn đơn giản nhưng trông Lý Nguyên làm rất vui tai vui mắt.
Các loại rau dưa nằm dưới dao phay của Lý Nguyên lập tức biến thành những hình dạng khác nhau một cách trôi chảy.
Chồng tương lai đẹp trai quá đi!
Mai Thiên Vũ ngắm nhìn Lý Nguyên cắt thái thức ăn, thích thú nghĩ thầm.
Cả đám người bận rộn trong bếp quá nửa canh giờ, năm món ăn một món canh đã được làm xong.
Nghe mùi đồ ăn thơm nức, Mai Thiên Vũ thèm nhỏ dãi.
Nàng nóng lòng muốn được ăn ngấu nghiến lắm rồi.
Nếu không vì giữ gìn hình tượng thục nữ thì nàng đã lấy tay bốc thức ăn trên mâm ngay trong bếp.
Đành chịu thôi, mùi hương này quả là mê người.
Đám sâu tham ăn trong nàng đã bị gọi dậy cả rồi.
“Cuối cùng cũng nấu xong, chúng ta ăn ở đâu đây? Để ta bưng đồ ăn qua đó.”
Mai Thiên Vũ hào hứng hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên vừa cởi đồ đầu bếp vừa đáp :”Mấy thứ kia cứ để Tiểu Long Nữ và Lý Nhị bê, ngươi đi lấy chén đũa là được.”
Mai Thiên Vũ chẳng hiểu gì: “Vì sao không cho ta bưng thức ăn?”
Tiểu Long Nữ và Lý Nhị cũng cảm thấy hơi khó hiểu.
Xét cho cùng, ai bê thức ăn hay lấy bát đũa thì cũng khác nhau đâu?
Vì sao Lý Nguyên lại đặc biệt dặn Mai Thiên Vũ lấy bát đũa?
Lý Nguyên liếc nhìn Mai Thiên Vũ, thản nhiên nói: “Ta có dự cảm ngươi mà bưng thức ăn thì chắc chắn sẽ ăn vụng.”
Khụ!
Lý Nhị không nhịn được mà phá lên cười.
Hắn không ngờ Mai Thiên Vũ lại định ăn vụng.
Quan trọng là định ăn vụng mà còn bị anh rể bắt thóp.
Xấu hổ quá đi mất!
Mai Thiên Vũ nhất thời đỏ bừng mặt.
Nàng kích động nói: “Ngươi xấu tính quá, trông ta giống đứa ăn vụng à?”
Nhưng trong lòng hoảng chết đi được.
Mẹ ơi, tên Lý Nguyên này quả là biến thái.
Vậy mà đoán được suy nghĩ của bổn tiểu thư.
Đương nhiên, có đánh chết thì nàng cũng không thừa nhận mình có ý nghĩ này.
Mất mặt lắm!
Lý Nguyên hờ hững đáp: “Ngươi có nghĩ vậy hay không thì cũng phải bê bát đũa.”
Ăn vụng chẳng sao cả, chỉ là Mai Thiên Vũ muốn bốc thẳng bằng tay không, Lý Nguyên không chịu được nên mới mở miệng cản.
Thấy Lý Nguyên không thèm nghe lời giảo biện, à không, biện luận của mình, cứ khăng khăng rằng sẽ ăn vụng, khuôn mặt Mai Thiên Vũ không khỏi vặn vẹo như thể bị táo bón ba mươi ngày.
Không còn cách khác, nàng chỉ đành đi lấy bát đũa trong sự bực mình.
Sau khi dọn chén đũa bên trongđại sảnh xong xuôi, nàng lập tức hứng chí chào mời mọi người: “Các ngươi mau lại đây đi, đợi lát nữa nguội là mất ngon.”
Song đúng lúc này, nàng chợt nghe thấy tiếng Phong Linh reo rất vui tai truyền vào từ ngoài cửa.
Ngay sau đó, nàng thấy một thiếu nữ trông rất duyên dáng trang nhã bước vào khách sạn.
Bịch!
Trông thấy dung mạo thiếu nữ ấy, Mai Thiên Vũ kinh ngạc đến suýt rớt cằm.
Nàng không ngờ trên thế gian này lại có một người con gái hoàn mỹ không tì vết như vậy.
Vẻ ngoài nõn nà, khí chất cao quý.
Mắt tựa sao trời, nhìn gì cũng sáng bừng.
Bất kể làn da, vóc dáng hay gương mặt, thậm chí cả một sợi lông mi cũng vô cùng hoàn hảo, xinh đẹp.
Trước đây Mai Thiên Vũ cho rằng Tiểu Long Nữ đã nghiêng nước nghiêng thành, hoa nhường nguyệt thẹn lắm rồi.
Dù Tiểu Long Nữ xinh đẹp là thế, nhưng đứng so với thiếu nữ trước mặt, vẫn có phần bị lu mờ.
Hơn nữa thiếu nữ kia chẳng những sở hữu nhan săsc tuyệt trần mà còn mang lại khí chất hết sức đặc biệt.
Như thể đế vương giáng xuống cửu thiên, mỗi nơi nàng đi qua, ngay cả mây gió cũng phải thần phục mà tránh né đi, không dám cản bước khí thế ấy.
Mai Thiên Vũ cảm thấy nếu thiếu nữ đối diện đi live stream thì có lẽ tất cả nam giới trên đời đều sẽ phát cuồng.
Bởi vì nàng rất giống nhân vân nữ chính trong phim hoạt hình.
Khi Mai Thiên Vũ đang mải suy đoán thân phận đối phương, nàng bỗng nhiên nghe thấy tiếng Lý Nhị chào hỏi thiếu nữ nọ: “Tiểu Tê Tử, ngươi về rồi à.”
Tiểu Tê Tử?
Hoá ra nàng chính là Tiểu Tê Tử, con nuôi của Lý Nguyên.
Không ngờ nàng lại xinh đẹp tuyệt diệu như vậy!
Hoàn hảo y như Lý Nguyên.
Không phải người thân ruột thịt đấy chứ?
Tiểu Tê Tử đã thấy Lý Nhị, lập tức gật đầu chào lại: “Phụ vương.”
Hự, phụ, phụ vương?
Nghe danh xưng Tiểu Tê Tử gọi Lý Nhị, Mai Thiên Vũ suýt thì phun ra nước bọt.
Tỏ ra kinh ngạc không thôi.
Chẳng phải Tiểu Tê Tử là con nuôi của Lý Nguyên à?
Tại sao lại gọi Lý Nhị là phụ vương?
Không lẽ Tiểu Tê Tử mới đúng là con gái riêng của Lý Nhị?
Con gái riêng của Lý Nhị là con nuôi Lý Nguyên?
Thảo nào quan hệ giữa Lý Nguyên và Lý Nhị lại tốt như vậy.
Tiểu Tê Tử gọi Lý Nhị, sau đó quay sang Lý Nguyên, ngoan ngoãn chào: “Phụ thân, ta về rồi đây.”
Mai Thiên Vũ để ý rằng Tiểu Tê Tử rõ ràng còn thân mật với Lý Nguyên hơn cả Lý Nhị rất nhiều.
Cách gọi Lý Nhị có phần khá xa cách.
Khi Tiểu Tê Tử gọi Lý Nguyên một tiếng phụ thân, khí chất chế ngự cửu thiên trên người nàng chẳng thấy tăm tích đâu nữa.
Chợt giống một thiếu nữ đang làm nũng với cha.
So với Lý Nhị, Tiểu Tê Tử và Lý Nguyên càng giống quan hệ cha con hơn.
Lý Nguyên tỏ vẻ cưng chiều, cười nhắc Tiểu Tê Tử: “Mau đi rửa tay đi, rồi ăn cơm luôn.”
Mai Thiên Vũ phát hiện hoá ra Lý Nguyên cũng có thể dịu dàng lắm chứ!
Haiz, nếu Lý Nguyên đối xử dịu dàng với ta như thế thì tốt quá.
Ta đây chắc chắn sẽ say mê mất.
“Vâng.”
Tiểu Tê Tử đáp một câu thật ngọt rồi chạy đi rửa tay.
Nàng không chú ý quá nhiều đến Mai Thiên Vũ.
Nhân lúc Tiểu Tê Tử đi rửa tay, Tiểu Tê Tử lập tức hỏi nhỏ Lý Nhị: “Tiểu Tê Tử là con ruột ngươi thật à?”
Lý Nhị quả quyết: “Tất nhiên rồi. Sao ngươi hỏi thế?”
Mai Thiên Vũ: “Không có gì, chỉ là ta thấy nàng và ngươi trông không giống nhau lắm.”
Lý Nhị: “…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận