Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 742 - Vì sao Quan âm Đại Sĩ gầy đi rất nhiều?

Đường Tăng nhìn thấy mà âm thầm đau lòng.
Quan âm nghe được câu hỏi của Đường Tăng, khóe miệng không tự chủ giật giật. Nói đến việc này, nàng đều không nhịn được muốn khóc.
Mỗi khi trời tối, linh hồn đều bị nghiệp hoả đốt cháy suốt một canh giờ, có thể không gầy sao? Nàng bất chấp hối hận, nói với Đường Tăng: “Ta lần này tới tìm ngươi trước, là có đồ vật chuẩn bị tặng cho ngươi.”
Đường Tăng vui mừng trong lòng.
Quan âm tỷ tỷ vậy mà cố ý đến tặng quà cho ta. Nàng đối với ta thật sự là quá tốt.
Chỉ thấy Quan âm lấy ra một chiếc mũ da hổ, giao cho Đường Tăng.
Thì ra là một chiếc mũ, chẳng lẽ Quan âm tỷ tỷ sợ ta không có tóc sẽ bị lạnh đầu sao? Quan âm tỷ tỷ suy nghĩ thật chu đáo. Đường Tăng nhận lấy mũ, liền muốn đội lên đầu mình.
Quan m: “...”
Nàng vội vàng ngăn cản, nói: “Cái mũ này không phải đưa cho ngươi.”
Đường Tăng thất vọng, hỏi: “A, đây không phải đưa cho bần tăng sao?”
Quan âm giải thích: “Đây là cho Tôn Ngộ Không. Tôn Ngộ Không dã tính chưa hết, đây này trái với lòng từ bi của Phật môn. Chỉ cần ngươi để hắn đội cái mũ này thì về sau, hắn không thể cố tình làm bậy, sát sinh lung tung được nữa.”
Nàng nhắc nhở: “Chỉ có điều, hắn nhất định sẽ không tự nguyện chịu những ước thúc này, bởi vậy ngươi trước không được nói cho hắn biết tác dụng của chiếc mũ này.”
Đường Tăng chần chờ nói: “Bần tăng cảm thấy, Tôn Ngộ Không mặc dù có sát tính, nhưng hắn cũng không phải là tùy ý sát sinh. Ta chỉ cần dùng Phật pháp cảm hóa hắn là được.”
Quan âm nói: “Đầu khỉ ngang bướng, không phải ngày một ngày hai là có thể cảm hóa được. Trong lúc cảm hóa hắn, không biết bao nhiêu giết chóc sẽ lại được tạo thành. Vẫn là để hắn đeo cái mũ này lên cho thỏa đáng.”
Nói xong, Quan âm biến mất không thấy tung tích gì nữa.
Đường Tăng cầm mũ, sắc mặt không khỏi lộ ra sự bối rối.
Một lát sau, Tôn Ngộ Không cầm theo một cành cây treo đầy quả đào, từ không trung bay trở về.
“Cho người nếm thử quả đào của Hoa Quả sơn.” Tôn Ngộ Không đem quả đào đặt ở Đường Tăng bên người, vẻ mặt có chút hưng phấn nói. Hắn vừa rồi trở về Hoa Quả sơn một chuyến.
Trải qua mấy trăm năm, Hoa Quả sơn đã sớm khôi phục sức sống, Nhị nguyên soái Mã Lưu thống lĩnh Hoa Quả sơn hầu tử hầu tôn, hoẵng hươu hổ báo, cùng bảy mươi hai động Yêu Vương, đã thành thế lực một phương.
Chỉ là Tôn Ngộ Không cũng không có nhìn thấy Nhị tướng Băng Ba. Vừa mới bắt đầu, hắn còn tưởng rằng Nhị tướng Băng Ba xảy ra cái gì ngoài ý muốn.
Về sau nghe hầu tử hầu tôn đàm luận hắn mới biết được, Nhị tướng Băng Ba, còn có mười trong bảy mươi hai động Yêu Vương, cùng một chỗ kết bái tiến về Nam Đạm Bộ Châu Đại Đường, đi nhìn bầu trời hải thị thận lâu.
Hắn cũng không hiểu, một cái hải thị thận lâu có gì hay để nhìn?
Tôn Ngộ Không cũng không có hiện thân cùng đám người Nhị nguyên soái Mã Lưu gặp mặt. Hắn ở lại trong chốc lát, sau khi phát hiện Hoa Quả sơn hầu tử hầu tôn trải qua không tệ, liền bẻ gãy một cành đào trở về.
Về phần những thù hận kia, để lão Tôn ta một người đến gánh đi! Tôn Ngộ Không yên lặng suy nghĩ.
Đường Tăng nhìn thấy quả đào, lập tức cảm thấy mình đã đói đến ngực dán sau lưng.
Hắn tranh thủ thời gian bỏ mũ xuống, lấy được hai quả đào vừa to vừa đỏ, đến bên cạnh dòng suối nhỏ để rửa sạch, sau đó không kịp chờ đợi cắn một miếng.
“Ừm, ăn ngon, vừa giòn vừa ngọt.”
Hắn cảm thấy có chút kỳ quái, hỏi Tôn Ngộ Không: “Ngươi không phải nói Hoa Quả sơn ở Đông Hải sao? Làm sao trở lại nhanh như vậy?”
Tôn Ngộ Không đắc ý nói: “Hắc hắc, lão Tôn sẽ phép biến hoá, một hơi có thể bay qua trăm vạn dặm Đông Hải. Vậy không phải chỉ chớp mắt là đến sao?”
Đột nhiên, hắn chú ý tới trên tảng đá đặt mũ da hổ, lập tức có chút cao hứng nói: “Cái mũ da hổ này là ngươi làm cho ta sao? Hòa thượng, bản lĩnh ngươi không lớn, ngay cả việc thêu thùa cũng không chú ý, giống như nữ nhân vậy.”
Vẻ mặt Đường Tăng run rẩy.
Hắn không biết đây là khen ngợi hay là châm chọc nữa.
Hắn thấy Tôn Ngộ Không muốn đội lên đầu, liền vội vàng ngăn trở: “Không cần đội.”
Tôn Ngộ Không cầm mũ, nghi ngờ hỏi: “Vì sao không cần đội?”
Đường Tăng nói: “Đội mũ này lên, ngươi liền phải tuân theo giới luật của Phật môn.”
Sắc mặt Như Lai trở nên đặc biệt khó coi.
Hắn không nghĩ đến, Kim Thiền Tử vậy mà lại ngăn cản Tôn Ngộ Không đeo Kim Cơ Chú, hắn sao lại ngốc như thế?
Tôn Ngộ Không nghe thấy lời nhắc nhở của Đường Tăng, không khỏi có chút nghi hoặc quan sát cái mũ da hổ trong tay.
Hắn lúc này mới chú ý tới, trong mũ da hổ, được khảm một cái Kim Cơ. Tôn Ngộ Không dùng ngón tay bắn Kim Cơ một cái.
“Leng keng”
Kim Cơ lập tức phát ra một tiếng trầm bổng do kim loại va chạm với nhau, cũng vung ra từng gợn sóng lăn tăn của vô số huyền quang.
Đây vậy mà lại là một chiếc Hậu thiên linh bảo thượng phẩm! Tôn Ngộ Không hơi ngạc nhiên.
“Ngươi sao lại có bảo vật bậc này?”
Hắn nhìn Đường Tăng hỏi. Đường Tăng: “Đây là Quân âm tỷ tỷ vừa nãy đưa cho ta.”
“Quan âm là tỷ tỷ của ngươi?”
Tôn Ngộ Không hơi bất ngờ. Đường Tăng: “Ta tự nhận.”
“Ồ, hiểu mà” Tôn Ngộ Không bung ngón tay: “Giống như ta nhận Ngọc Đế là con trai của ta vậy, đáng tiếc hắn không thừa nhận.”
Thiên cung.
Ngọc Đế đang sử dụng kính Hạo Thiên quan sát động tĩnh của Tôn Ngộ Không và Đường Tăng. Hắn nghe thấy lời của Tôn Ngộ Không, khuôn mặt trực tiếp đen thành than. Con khỉ bướng bỉnh không nghe lời, ngươi mới là con trai của ta.
“Quan âm cho ngươi chiếc Linh Bảo này làm cái gì?”
Tôn Ngộ Không lại hỏi Đường Tăng. Đường Tăng không có che giấu, nói rõ đầu đuôi: “Quan âm tỷ tỷ nói, ngươi bướng bỉnh không nghe lời, sát tính quá nặng, phải dùng cái mũ này trói buộc hành vi của ngươi lại.”
Ánh mắt Tôn Ngộ Không chợt lóe lên: “Vậy ngươi vì sao lại ngăn ta đeo nó?”
Đường Tăng vừa ăn đào, vừa trả lời: “Thứ nhất, người xuất gia không thể gạt người, thứ hai, ta hy vọng ngươi có thể tự mình đeo nó lên.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận