Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1938 - Quá bị đả kích rồi!!

Yến Nam Thiên xua tay, khiêm tốn nói: “Quá khen.”
Hắn nhìn Lý Nguyên, tò mò hỏi: “Nếu Lý công tử cảm thấy thực lực của Độc Cô Cầu Bại mạnh nhất, vậy ai có thể xếp hạng hai?”
Lý Nguyên: “Diệp Cô Thành.”
Yến Nam Thiên: “Cái gì?”
Hạng nhất không phải ta?
Hạng hai vậy mà cũng không phải ta?
Chẳng lẽ ta chỉ có thể xếp hạng ba?
Thế này cũng quá coi thường ta rồi?
‘Giá Y thần công’, ‘Vô Song kiếm quyết’ của ta đã sớm tu luyện đến cảnh giới cao nhất, toàn lực thi triển ra, thiên địa càn khôn, vũ trụ hoàn vũ, đều là kiếm ý trùng điệp không dứt của ta, không ai có thể ngăn cản.
Sao ta có thể xếp hạng ba?
Không phục!
Tuy hết sức không phục, nhưng Yến Nam Thiên tự giữ thân phận, ngược lại là không có đặt trong lòng không phục, biểu hiện ra ngoài.
Tiểu Quách thấy bầu không khí trở nên càng thêm lúng túng, nàng không khỏi nháy mắt với Lý Nguyên, sau đó cố ý hỏi: “Chẳng lẽ Yến đại hiệp xếp hạng ba?”
Lý Nguyên lắc đầu nói: “Không phải, hắn xếp hạng bốn.”
Tiểu Quách: “...”
Nàng vỗ mạnh xuống trán của mình, tỏ vẻ cạn lời.
Thật đúng là uổng công nháy mắt với Lý Nguyên rồi.
Thế mà ở trước mặt Yến Nam Thiên, xếp Yến Nam Thiên cuối cùng, thế này không phải cố ý khiến Yến Nam Thiên bối rối à?
Đại ca, phải uyển chuyển, uyển chuyển!
Nàng lén nhìn biểu cảm của Yến Nam Thiên.
Chỉ thấy khoé miệng Yến Nam Thiên điên cuồng giật, tỏ ra vô cùng cạn lời.
Hắn vốn cho rằng mình sẽ xếp hạng ba, không nghĩ tới, thì ra mình lại xếp cuối cùng.
Ta, ta, ta yếu nhớt như vậy à?
Tứ Đại Kiếm Thần, ta lại là người yếu nhất!
Điều này sao có thể!
Dựa vào cái gì ta yếu nhất?
Không thể chấp nhận được!
Người này sẽ không phải là cố ý làm xấu mặt ta, để ta không xuống đài được đấy chứ?
Ta cũng không đắc tội với hắn mà?
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong khách điếm tỏ ra rất lúng túng.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không biết nên nói cái gì mới tốt.
Chỉ có một mình Lý Nguyên, vẫn bình tĩnh thong dong, không hề cảm thấy bầu không khí không đúng chỗ nào.
Dù sao, lời hắn nói cũng là thật.
Một lát sau, Yến Nam Thiên rốt cuộc bình phục lại tâm trạng kích động.
Hắn che giấu lúng túng cười nói với mọi người: “Xem ra, tu vi của ta, còn cần phải nâng cao!”
Đồng Tương Ngọc vội hoà giải nói: “Đây chỉ là lời của một mình Lý Nguyên, mọi người nghe cho vui là được, không thể cho là thật, Yến đại hiệp đừng để trong lòng.”
Yến Nam Thiên rộng lượng nói: “Không sao, tu vi có mạnh có yếu, rất bình thường.”
“Không nói cái khác, dù sao trong nhiều đại hiệp như vậy, phong thái của Yến đại hiệp, là mạnh nhất ta từng thấy.”
Tiểu Quách vội vàng khen tặng.
Không thể để mặt mũi Yến Nam Thiên quá khó coi đúng không?
Cuối cùng, nhóm người Yến Nam Thiên và Giang Phong, chỉ ở khách điếm một đêm, rồi trả phòng rời đi.
Không cách nào nói chuyện được với Lý Nguyên!
Rất bị đả kích!
“Ụa, trên mặt đất sao lại có một bức thư thế này?”
Buổi sáng ngày này, Lão Bạch đang chuẩn bị mở cửa, chuẩn bị buôn bán một ngày mới, nhưng đúng lúc này, hắn bỗng phát hiện, trên chốt cửa, lại cắm một lá thư màu trắng.
Lão Bạch vốn còn có chút gà gật, nhìn thấy bức thư này, tinh thần thoáng chốc thanh tỉnh lại.
Hắn nhìn chằm chằm bức thư, sắc mặt tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Phải biết rằng, hắn ngủ ở trong phòng khách, nhưng hắn lại không biết, bức thư này bị cắm ở đây từ lúc nào.
Cũng may là người này chỉ để một bức thư, nếu như người này muốn mưu đồ bất chính với ta, vậy...
Nghĩ tới đây, Lão Bạch bỗng không tự chủ được nắm chặt vạt áo, chỉ cảm thấy hoảng sợ một hồi.
Không nghĩ tới, chính mình đường đường là Đạo Thánh, thế mà cũng sẽ bị người khác qua mặt!
Vô cùng nhục nhã!
Lão Bạch nhịn xuống khiếp sợ trong lòng, hắn gỡ bức thư từ trên chốt cửa xuống.
Bức thư cực kỳ gọn gàng sạch sẽ, rất có khuynh hướng cảm xúc, còn tản ra mùi hoa nhạt.
Trang giấy này, vừa nhìn là biết vô cùng quý báu.
Chỉ thấy, mặt ngoài bức thư, viết một dòng chữ thanh tú.
“Lý Nguyên thân khải.”
Vậy mà là gửi Lý Nguyên?
Chẳng qua, Lý Nguyên ở trên lầu, vì sao người này không tự mình giao thư cho Lý Nguyên, mà phải dùng loại hình thức này?
Cũng quá kỳ quái!
Lão Bạch nhìn chằm chằm bức thư, đôi mắt chuyển động không ngừng.
Hắn rất muốn mở bức thư này ra, xem bên trong viết những gì.
Song, do dự một hồi, cuối cùng hắn vẫn không có mở thư, mà là lớn tiếng gọi mọi người đến.
“Đều đừng ngủ nữa, mọi người mau tới, có chuyện lạ xảy ra này.”
Vụt!
Không đến một lát sau, chỉ thấy Đồng Tương Ngọc, Quách Phù Dung, Đại Chủy, Tú Tài và Tiểu Bối, tất cả đều ăn mặc chỉnh tề đi tới đại sảnh.
“Lão Bạch làm sao thế?”
“Xảy ra chuyện lạ gì?”
“Chuyện lạ ở đâu cơ?”
Mọi người nhìn Lão Bạch, vẻ mặt tò mò hỏi.
Lão Bạch cầm trong tay lá thư màu trắng giơ cao khỏi đỉnh đầu, đồng thời phe phẩy, nói: “Tối hôm qua, có người nhân lúc chúng ta lúc nghỉ ngơi, đặt một bức thư trong khách điếm.”
“Xì!”
Lý Đại Chủy nghe vậy, lập tức khinh thường nói: “Ta còn cho là chuyện lạ gì chứ, thì ra chỉ là người khác đặt một bức thư.”
“Chuyện này có thể gọi là chuyện lạ hả?”
Lữ Tú Tài trợn trắng mắt.
“Chỉ là một bức thư mà thôi, cần gì ngạc nhiên như vậy?”
Đồng Tương Ngọc uể oải cười nói.
Lão Bạch thấy dáng vẻ xem thường của mọi người, lập tức nghiêm túc nói ra chuyện lạ này: “Chuyện này không đơn giản như các ngươi nghĩ đâu.”
“Không đơn giản thế nào?”
Đại Chủy cười hỏi.
Vẫn là không cho là đúng.
Lão Bạch giải thích: “Trước tiên, bức thư này bị cắm vào trên chốt cửa, các ngươi xem…”
Hắn chỉ vào chốt cửa, chỉ thấy trên chốt cửa, nhiều ra một vết nứt chỉnh tề.
Đồng Tương Ngọc tức khắc vô cùng đau đớn hét lớn: “Chốt cửa du mộc ngàn năm của ta, cái tên đáng giết ngàn đao nào làm ra?”
Mọi người: “...”
Lão Bạch không để ý tới chưởng quỹ keo kiệt, tiếp tục nói: “Bức thư cắm vào trên chốt cửa, ăn sâu ba phân, mà bức thư lại hoàn hảo không chút tổn hại, các ngươi có thể làm được không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận