Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 886 - Đây đâu phải võ thuật truyền thống, đây là tiên pháp

Ai không muốn phi thiên độn địa chứ.
Ai không muốn trường sinh bất lão chứ.
Sau khi tỉnh lại trong nỗi khiếp sợ, hắn chú ý đến dáng vẻ vị thần tiên trong video, đột nhiên cảm thấy vô cùng quen mắt.
Sau đó hắn nhớ ra, công tử cổ trang đẹp trai quá đáng này không phải vừa gặp lúc xuống núi sao, soái ca khí chất siêu phàm thoát tục vừa gặp kia sao?
Nghĩ đến đây, Lâm Tiêu lập tức chạy lên bên trên, nhanh chóng tìm kiếm thần tiên sống.
Sau khi hắn thấy Lý Nguyên thì kích động đến không khống chế được run rẩy, cũng mặc niệm nhiều lần Thanh Tĩnh kinh trong lòng, nhờ vậy mới không thất thố.
Dù sao, đây cũng chính là thần tiên trong truyền thuyết.
Có thể không căng thẳng sao?
Lý Nguyên nhìn Lâm Tiêu dù thở hồng hộc nhưng vẻ mặt vẫn cung kính thì gật đầu.
Hắn vỗ tay một cái với Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu đột nhiên phát hiện mình không thở mạnh nữa, cũng không cảm thấy mệt mỏi, cả người giống như được tắm gió xuân, ung dung sảng khoái hơn không ngớt, dường như khí lực đều tăng thêm vài phần, toàn thân tràn đầy sức mạnh dùng không hết.
Trạng thái giống như về lại tuổi hai mươi vậy.
Đến bấy giờ, hắn không còn hoài nghi thân phận thần tiên của Lý Nguyên nữa.
“Đa tạ thần thuật của Lý tiền bối.”
Rầm!
Mấy người Dương Hàm, Quách Hàm Huyên, Trịnh Tư Nam bên cạnh hoàn toàn trợn tròn mắt nhìn.
Bọn họ phát hiện, chẳng những mặt Lâm Tiêu không đỏ, không thở gấp, hơn nữa trên mặt cũng không thấy nếp nhăn, da dẻ trở nên căng bóng hơn.
Cái này làm sao vậy?
Đây là kiểu búng tay gì? Sao có thể khiến người ta trẻ ra?
Đây là thuật hồi xuân trong truyền thuyết sao?
Không phải ta hoa mắt chứ!
Dương Hàm chớp mắt, không hoa mắt, Lâm Tiêu nhìn quả thực trẻ ra nhiều so với vừa rồi.
Trời ạ, rốt cuộc Lý Nguyên này là ai?
Thần tiên sao?
Nhưng trên thế giới này tại sao lại có thần tiên?
Mấy người phát hiện, não mình không đủ dùng.
Lý Nguyên nói với Lâm Tiêu:
“Ta chuẩn bị ở lại Thanh Thành vài ngày, sắp xếp cho ta một phòng!”
Hắn cải thiện thể chất cho Lâm Tiêu xem như tiền thuê phòng.
Lâm Tiêu nghe vậy thì lộ ra vẻ mặt mừng như điên.
“Tiền bối có thể ở lại chỗ này là vinh hạnh của núi Thanh Thành. Trước tiên tiền bối muốn ngắm phong cảnh hay là đi đạo quan này?”
Lý Nguyên ghét bỏ mấy người Trịnh Tư Nam quá ngây thơ, không muốn đi theo chân bọn họ tiếp tục ở cùng một chỗ, vì vậy nói: “Trực tiếp đi đạo quan!”
“Bần đạo dẫn đường cho tiền bối.” Lâm Tiêu dùng tay ra hiệu mời.
Lý Nguyên lại khoát tay: “Không cần phiền phức như vậy.”
Trong lòng hắn hơi động, lập tức dẫn theo Lâm Tiêu bay đi, bay về phía một tòa đạo quan trên núi.
Vù!
Tròng mắt của năm người Dương Hàm, Trịnh Tư Nam, Alice, Vương Bác Văn, Quách Hàm Huyên trợn tròn, cằm cũng rớt xuống đất.
Miệng há to đến mức có thể nhét một quả trứng ngỗng.
Bọn họ ngây ngốc nhìn Lý Nguyên và Lâm Tiêu biến mất trên không trung, vẻ mặt rối rắm.
Giống như người bị điểm huyệt, không hề nhúc nhích.
Nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan, khoa học quan hai mươi năm vào khoảnh khắc này, hoàn toàn bị phá vỡ.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì đánh chết bọn họ cũng không thể tin được, trên thế giới này thật sự có người biết bay.
Cái này quá không khoa học.
Qua một lúc lâu, lúc này Dương Hàm mới khôi phục lại tinh thần.
Nàng ngây ngốc hỏi đám người: “Các ngươi có nhìn thấy không?”
Nàng nghi ngờ là mình xuất hiện ảo giác.
Quách Hàm Huyên, Alice, Vương Bác Văn gật đầu nói: “Có thấy.”
“Lý Nguyên và Lâm Tiêu đạo trưởng bay lên đạo quan trên đỉnh núi.” Quách Hàm Huyên ngơ ngác nói.
“Rốt cuộc Lý Nguyên là ai? Hắn là thần tiên sao?” Đầu Vương Bác Văn đầy dấu chấm hỏi.
“Thì ra thần tiên trong điện ảnh phương đông đều là thật.” Hai mắt Alice tỏa sáng.
“Vừa rồi hắn nói biết võ thuật truyền thống hoá ra là thật.” Trịnh Tư Nam lẩm bẩm.
“Cái này đâu phải võ thuật truyền thống, cái này căn bản là tiên pháp.” Dương Hàm nói.
Hắn nói cuộc sống của mình không cần tiên, thì ra là không phải không tiền mà là hắn đã thành tiên, căn bản cũng không cần tiền.
Nghĩ đến vừa rồi mình ở trước mặt Lý Nguyên, nói khoác tiền quan trọng thế nào, Tịnh Tư Nam cũng không khỏi cảm thấy da mặt dày đến hoảng sợ.
Hành vi vừa rồi của mình ở trước mặt đối phương chỉ sợ không khác gì tên hề nhảy nhót cả phải không?
Sau khi đám người trải qua sự việc này thì cũng không có tâm trạng tiếp tục du lịch nữa, nhất thời ôm tâm tình phức tạp, đi theo đường cũ về chân núi.
Sau khi trở lại nội thành, bọn họ nhìn thấy tin tức nổi rần rần trên mạng, giờ mới hiểu được, bây giờ Lý Nguyên đã làm chấn động toàn quốc.
Lâm Tiêu bay trên không trung, nhìn cây cối dưới chân, trong lòng kích động, quả thực không thể dùng lời nói hình dung được.
Hắn không ngờ mình đang bay.
Tự cảm nhận được sự thần kỳ của tiên thuật, hắn không khỏi có xúc động bật khóc.
Rất nhanh, hai người đã dừng lại ở bên ngoài đạo quan của núi Thanh Thành.
Mấy đạo đồng giữ cửa nhìn hai người từ trên trời hạ xuống thì tròng mắt lập tức muốn trợn ra ngoài.
Vô Lượng Thiên Tôn, tu luyện đạo pháp thế nào, lúc này mới biết được, thì ra chưởng môn nhân lại mang tiên thuật trên người?
Lâm Tiêu nhịn xuống nỗi kích động trong lòng, lập tức khom người nghênh đón Lý Nguyên vào đại điện, thái độ vừa khiêm tốn vừa cung kính.
Đi tới chính sảnh, sau khi Lý Nguyên ngồi ở vị trí cao nhất, Lâm Tiêu lại mau để cho đạo đồng đi pha trà.
Làm xong mọi việc, hắn lại đuổi đạo đồng ra, lúc này mới khom người hỏi Lý Nguyên.
“Lý tiên trưởng, không biết trước đây ngài tu hành ở nơi này?”
Lý Nguyên uống một hớp trà, mặc dù nước trà không hề có linh khí, hương vị cũng thấp kém, nhưng hắn cũng không ghét bỏ.
Đặt chén trà xuống, rồi hắn mới đáp: “Ta không phải người của thế giới này.”
Ầm!
Nghe Lý Nguyên trả lời, Lâm Tiêu chỉ cảm thấy như có tiếng sêt bên tai nổ vang, vẻ mặt nghẹn họng nhìn trân trối.
Vậy mà lại không phải người của thế giới chúng ta, quá bất ngờ, quá vượt ra khỏi tưởng tượng.
Nhịn xuống nỗi sợ hãi, hắn lại hỏi: “Lý tiên trưởng đến từ thế giới nào? Không biết đến đây có mục đích gì?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận