Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1250 - Miệng nói không muốn nhưng hành động lại rất thành thật

Nhưng điều này sao có thể?
Tô Trường Ly ở một bên yên lặng quan sát, cũng thấy nghi ngờ.
“Lão nhân biết chúng ta sắp tới sao?” Hoàng Vĩ Kỳ trực tiếp hỏi Dương Hòe nghi ngờ trong lòng.
Dương Hòe bình tĩnh gật đầu nói:
“Công tử tính ra hai vị tiểu thư sẽ đến.”
Hoàng Vĩ Kỳ nghe vậy, không khỏi mở to hai mắt nhìn.
Vẻ mặt rất kinh ngạc.
Nàng liếc muội muội, chỉ thấy muội muội cũng mở to hai mắt nhìn, hiển nhiên cũng rất kinh ngạc.
Tô Trường Ly quả thật bị khiếp sợ, cữu cữu hờ này thế nhưng có thể tính ra các nàng sẽ đến, rõ ràng không phải là loại người không có kiến thức gì, ngược lại còn có chút bản lĩnh.
Nếu đây là nhà của cữu cữu, Hoàng Vĩ Kỳ không do dự nữa, lôi kéo muội muội đi vào cửa lớn.
Tô Trường Ly không quen bị người dắt tay, vốn dĩ nàng định bỏ tay của tỷ tỷ hờ ra.
Có điều, nàng đột nhiên cảm nhận được lòng bàn tay của tỷ tỷ hờ có chút ướt át, hình như là mồ hôi, chắc do quá hồi hộp.
Dù sao mới mười mấy tuổi, còn là lần đầu tiên ra ngoài, tới nhờ cậy một người họ hàng cho tới bây giờ chưa từng gặp mặt, khẳng định căng thẳng.
Do dự một chút, Tô Trường Ly cuối cùng vẫn là không có hất tay của tỷ tỷ hờ ra.
Chỉ một lần này thôi, lần sau không thể như thế này nữa!
Tô Trường Ly âm thầm nói trong lòng.
Đi vào cửa lớn, Hoàng Vĩ Kỳ nhỏ giọng nói với muội muội: “Mẫu thân nói cữu cữu là đại năng, xem ra là thật.”
Tô Trường Ly lắc đầu nói: “Vậy cũng không nhất định, có lẽ, hắn là thầy bói, tinh thông chiêm tinh thuật, chẳng có gì đặc biệt...”
Hoàng Vĩ Kỳ: “Ta cảm thấy cữu cữu rất lợi hại.”
Tô Trường Ly: “Ếch ngồi đáy giếng, không thấy qua việc đời.”
Hoàng Vĩ Kỳ: “...”
Chỉ dựa vào điểm này, Tô Trường Ly đương nhiên sẽ không tin tưởng cữu cữu của Hoàng Vĩ Kỳ là đại năng. Đại năng cũng không phải dễ làm như vậy.
Dù sao cũng phải tu luyện tới Thánh Vương, mới có thể xứng với đại năng đi?
Về phần đại năng tuyệt thế, phải tu luyện tới cảnh giới Tiên Vương mới được.
Nàng thân là Tiên Đế, đó là cường giả tôn quý, chiếu rọi vô số tinh hà!
Sau khi đi vào phủ đệ, Hoàng Vĩ Kỳ phát hiện, cữu cữu hẳn là rất giàu có, bởi vì quy mô phủ đệ không nhỏ, xây dựng vô cùng tráng lệ.
Phóng mắt nhìn, các loại thủy tạ, hành lang, đình viện nối tiếp nhau san sát, cột nhà điêu khắc, không phải nhà của người bình thường có thể có được.
Đi theo Dương Hòe qua tường của cung điện, hai người tiến vào một vườn hoa.
Cảm nhận được trong hoa viên muôn hoa khoe sắc, Hoàng Vĩ Kỳ không khỏi kinh ngạc há to miệng.
Nơi này quả thật chính là biển hoa, trồng các loại hoa tươi, từ loại Hoàng Vĩ Kỳ biết đến không biết.
Đóa hoa đủ mọi màu sắc trang trí sân nhỏ rực rỡ, chói loá như là tiên cảnh.
Hương hoa như thấm vào ruột gan, khiến thể xác và tinh thần của Hoàng Vĩ Kỳ vui vẻ, hưởng thụ đến không nói nên lời.
Nàng cảm thấy mình như biến thành một con bướm, tắm rửa trong biển hoa.
Chỉ có điều, hiện tại là mùa thu, theo lý thuyết rất nhiều hoa tươi đã sớm qua mùa nở hoa, nhưng tất cả hoa tươi trong sân đều đang nở rộ.
Hoàng Vĩ Kỳ chỉ cảm thấy thật không thể tin được.
Tô Trường Ly ngược lại không cảm thấy không thể tưởng tượng nổi như Hoàng Vĩ Kỳ.
Khiến hoa tươi một năm bốn mùa nở rộ, đây chỉ là tiểu pháp thuật.
Trước kia, thợ tỉa hoa trong cung của nàng cũng có thể làm được.
Chỉ có điều, vì cái gì hoa tươi trong sân nhìn qua càng thêm kiều diễm ướt át so với tiên hoa trồng trong hoàng cung.
Những cánh hoa, cành lá này, thế nhưng lớn lên lóng lánh như lưu ly, không biết trồng bằng cách nào?
Với lại, những hương hoa này cũng thật dễ ngửi, Tô Trường Ly không khỏi có cảm giác muốn giang hai cánh tay, nằm trên những đoá hoa tươi này.
Đương nhiên, nàng nhịn xuống.
Thân là nữ đế, sao có thể thất lễ như vậy!
A, nơi đó còn có một cái xích đu bện bằng hoa tươi.
Thật muốn ngồi một chút!
Đủ rồi, Tô Trường Ly, ngươi là nữ đế độc đoán, soi sáng vạn tộc, không phải tiểu nữ hài chân chính!
Không thể lộ ra dáng vẻ của tiểu nữ hài!
Có điều, tương lai có thể để cữu cữu hờ của Hoàng Vĩ Kỳ làm thợ tỉa hoa cho ta!
Lẩm nhẩm trong lòng không thôi đến khi đi ra vườn hoa, hai người lại đi tới một khu rừng đá.
Mặc dù tạo hình của rừng đă tinh xảo, vô cùng kỳ quái, có điều không được nữ hài yêu thích như vườn hoa.
Hoàng Vĩ Kỳ tuy cảm thấy những núi đá giả đặc biệt này rất khéo léo, tinh xảo, nhưng cũng chỉ như vậy.
Đi qua rừng đá tới một hồ nước.
Qua hồ nước, lại đi tới một vườn trái cây, Hoàng Vĩ Kỳ phát hiện, nhà của cữu cữu thật là quá lớn, chỉ sợ hoàng cung trong truyền thuyết chính là như này đi?
Nếu như không có phải Dương Hòe dẫn đường, nàng khẳng định sẽ lạc đường.
Cũng may, trong vườn trái cây, Dương Hòe đưa nàng và muội muội dừng lại ở một đình nghỉ mát.
Mà trong đình, có một vị nam tử áo đen đang ngồi trên ghế nhàn nhã thưởng thức trà thơm.
Bên cạnh còn có một vị nữ tử tuyệt sắc đang lật xem đồ nướng.
Nam tử áo đen lớn lên mày kiếm mắt sáng, cao lớn rắn rỏi, da trắng như tuyết, nhưng không mất dương cương chi khí.
Lộ ra đặc biệt nổi bật bất phàm, ôn tồn lễ độ.
Hắn ngồi yên ở chỗ đó, như một bức họa duy mỹ không tì vết.
Khiến người không thể rời mắt.
Hoàng Vĩ Kỳ không nghĩ tới, trên đời có người có thể đẹp trai như vậy.
Trong lúc nhất thời, không khỏi nhìn chằm chằm.
Hắn là ai?
Đó sẽ không phải là cữu cữu chứ?
Cữu cữu của ta, hẳn không thể đẹp trai như vậy!
Chẳng lẽ, cữu cữu là người hầu của vị công tử này?
Trong đầu Hoàng Vĩ Kỳ không ngừng suy nghĩ lung tung.
Mặc dù Tô Trường Ly tu luyện chính là Thiên Ma Sách, tuyệt tình tuyệt dục, không có bất luận phản ứng hoá học gì đối với nam tử. Nhưng nhìn nam tử mặc áo đen trước mắt này, nàng cũng không nhịn được âm thầm kinh ngạc.
Nàng thân là Tiên Đế, nữ hoàng của Đại Ly Hoàng Triều, năm tử từng gặp nhiều hơn cà sao trên trời.
Trong đó không thiếu các loại thiên kiêu, quý công tử, danh môn Thánh Tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận